L
à một nhà hóa học, Vogel biết cách chế tạo bom. Trên thực tế, phần lớn
thời gian huấn luyện của anh dành để tập tránh khỏi việc lỡ tay tạo một trái
bom.
Con tàu ít có thứ dễ cháy nào, vì nguy hiểm chết người của lửa. Nhưng
thức ăn, theo bản tính vốn có của nó, chứa đựng hydrô carbon dễ cháy. Vì
không có thời gian ngồi xuống tính toán, anh ước chừng.
Đường có 4000 calorie thực phẩm trong mỗi kí. Mỗi calorie thực phẩm
bằng với 4184 Joules. Đường trong môi trường không trọng lực sẽ trôi lềnh
bềnh và hạt đường sẽ tách ra, vậy diện tích bề mặt sẽ là tối ưu. Trong môi
trường ôxy tinh khiết, 16.7 triệu Joules sẽ được xuất ra từ mỗi kí đường
được dùng, tạo ra lực nổ ngang với 8 thanh dynamit (thuốc nổ). Đó chính là
bản chất tự nhiên của sự đốt cháy trong môi trường ôxy tinh khiết.
Vogel đo lượng đường thật cẩn thận. Anh đổ nó vào trong thùng chứa
chắc chắn nhất mình có thể tìm thấy, một cốc bêse thủy tinh dày. Sức chịu
đựng của thùng chứa cũng quan trọng như thuốc nổ bên trong. Một thùng
chứa yếu sẽ tạo thành một quả pháo không có nhiều sức chấn động. Tuy
nhiên, một thùng chứa mạnh sẽ chứa đựng được áp suất cho đến khi nó lên
đến tiềm năng phát nổ thật sự.
Anh nhanh chóng khoan một lỗ nhỏ trong nút chèn, rồi cắt một phần dây.
Anh cho dây chạy xuyên qua cái lỗ.
“Sehr gefährlich,” anh lầm bầm trong khi đổ dung dịch ôxy lỏng từ trong
nguồn dự trữ của tàu vào cốc, rồi nhanh tay vặn nút vặn lên trên. Chỉ trong
vài phút, anh đã tạo ra một trái bom hình ống thô sơ.
“Sehr, sehr, gefährlich.”
Anh bay ra khỏi phòng lab và đi về hướng mũi tàu.