NGƯỜI SAO HOẢ - Trang 60

Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Chiếc mặt nạ rỉ ôxy ra ngoài. Nhưng không.

Tôi đã thở ôxy. Khi tôi hít vào, tôi tạo ra một xi gần như kín mít khi hút khí
vào mặt mình.

Vấn đề ở chỗ thở ra. Bạn có biết khi hít bình thường thì bạn hấp thụ bao

nhiêu ôxy trong không khí hay không? Tôi cũng không biết, nhưng đó
không phải là 100%. Với mỗi hơi hít vào, tôi thu vào ôxy, phổi tôi lấy một
chút để xài, rồi tôi thở chúng ra trong không gian bên trong căn Hab. Mỗi
lần tôi thở ra, tôi thêm khí vào trong hệ thống.

Chỉ là tôi không nhận ra điều đó. Nhưng đáng lý tôi phải hiểu. Nếu phổi

bạn dùng hết lượng ôxy, thì hô hấp nhân tạo từ miệng này sang miệng kia
không có tác dụng. Tôi thật là thằng ngốc khi không nghĩ đến điều đó! Và
sự củ chuối của mình xém nữa là giết chết tôi!

Tôi thật sự phải cẩn thận hơn.

Cũng may là tôi đã đốt gần hết hydrô trước khi vụ nổ xảy ra. Nếu không

thì mọi thứ đã kết thúc. Như tình trạng lúc đó, vụ nổ không đủ mạnh để lật
tung căn Hab. Nhưng nó cũng đủ để gần như xuyên thủng màng nhĩ tôi.

Tối qua máy tái tạo nước làm niệm vụ của nó và thu về thêm 50 lít nước.

Trước khi hydrô trở thành trọng điểm của đời tôi, vấn đề khi ấy của tôi là
thiết hụt 60 lít nước. Giờ đây 50 lít trong số ấy nằm trong áo phi hành của
Lewis, và từ đây trở đi tôi gọi nó là “Bể Chứa” (nguyên văn: The Cistern)
vì nghe tên này có vẻ hay ho hơn. 10 lít nước còn lại đã thấm vào đất cát
khô cằn.

Hôm nay có nhiều hoạt động tay chân. Tôi đã làm đủ để đáng được một

bữa ăn toàn phần. Và để ăn mừng đêm đầu tiên trở về căn Hab, tôi thư giãn
và xem vài chương trình truyền hình dở bà cố của thế kỷ 20, cảm ơn nhà tài
trợ Chỉ huy Lewis.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.