NGƯỜI THẦY - Trang 142

10

Alberta bảo rằng trường trung học của nàng, trường Seward Park bên

Lower East Side, đang tìm một thầy giáo. Vì khu nhà chính đông quá rồi
nên tôi phải dạy ở khu nhà phụ, xưa kia vốn là một trường tiểu học ở East
Side. Lũ học trò choai choai của tôi than phiền vì phải cố nhét thân thể
phổng phao của chúng vào bàn ghế cho con nít, vừa không thoải mái vừa
kém cạnh.

Trường này thật đúng là nơi hội tụ của học trò tứ xứ: Do Thái, Trung

Hoa, Puerto Rico, Hy Lạp, Dominique, Nga, Ý. Mà tôi lại chưa hề được
qua khóa chuẩn bị để dạy tiếng Anh như ngoại ngữ.

Học trò luôn muốn chứng tỏ mình “ngầu”. Cha mẹ hay người lớn ăn nói

thế nào mặc kệ. Đám choai choai cứ thích lang thang ngoài đường, nói thứ
ngôn ngữ vỉa hè. Chúng chửi thề như ranh. Nè bạn, biết chửi thề mới là
người lớn, nghe chưa.

Nếu bạn đang lang thang đâu đó và một e4 gà mái da trắng láu lỉnh tà tà

tới, bạn muốn ra vẻ “ngầu” sao cũng được, nhưng nếu bạn mở miệng không
ra hay nói thứ âm sắc ngoại quốc chết tiệt thì em chẳng thèm ngó ngàng tới
bạn đâu, bạn sẽ phải chịu về nhà thủ dâm, bạn sẽ cáu sườn vì tiếng Anh là
thứ ngôn ngữ chó đẻ kỳ quái chẳng bao giờ học nổi. Mẹ kiếp, sống trên đất
Mỹ thì phải ráng mà theo chứ.

Cho nên, thầy ơi, thầy làm ơn quên đi thứ văn học Anh đầy khoa trương

mà đi vào những thứ cụ thể thôi. Trở về với đánh vần m-e-o huyền mèo.
Nói thì cứ nói nhưng xin hãy nói từ từ, từ từ thôi.

Chuông reo và tôi có cảm tưởng như đang đứng trong ngọn tháp

Babel

[92]

.

Nào nào cá ce.
Chúng lờ tôi hay chúng không hiểu lời yêu cầu nhẹ nhàng của tôi.
Một lần nữa. Nào nào các em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.