NGƯỜI THẦY - Trang 147

risotto

[97]

như thế nào. Tôi đề nghị vào thư viện tra cứu thì họ bảo họ tự tra

cứu được, đâu cần trả tiền để tôi làm chuyện đó. Lẽ ra tôi đã có thể đáp lại
rằng họ không tra cứu được trong thư viện một khi họ không biết tiếng Anh
nhưng lúc ấy lại không nghĩ ra. Tôi căng thẳng, sợ mất số tiền thu nhập mới
kiếm được, hai đôla rưỡi một tuần. Họ bảo họ bỏ qua vụ tôi vấp váp về cái
bàn xẻng đợt nọ, họ vẫn trả tiền công cho tôi, nhưng họ không đời nào chi
nhiều “xìn” cho một gã ngoại quốc không phân biệt nổi pasta với risotto.
Hai người bảo rất tiếc phải bỏ ngang, còn ba người kia bảo sẽ học tiếp nếu
tôi giải thích được những từ như om và áp chảo. Tôi cố tự bào chữa bằng

cách đổ cho đây là những từ Pháp

[98]

, họ đâu kỳ vọng tôi biết thứ tiếng nào

khác ngoài tiếng Anh được. Một trong ba người vỗ vai tôi, nói mong tôi
không làm họ thất vọng, vì họ muốn thăng tiến trong thế giới nấu ăn. Họ có
vợ con, có bạn gái, thảy chờ mong họ thăng tiến đem nhiều tiền về nhà,
thành ra tôi thấy đấy, chuyện này phụ thuộc biết bao vào tôi và vốn chữ
nghĩa của tôi.

Goerge-Béo ăn nói lỗ mãng thật ra chỉ để che giấu tính thương người.

Khi năm anh chàng Puerto Rico không có mặt trong bếp anh ta dạy tôi tên
những rau quả tôi chưa từng nghe: ac ti sô, măng tây, quít, quả hồng vàng,
cà rốt. Anh ta quát mấy cái tên vào mặt tôi, khiến tôi hơi bồn chồn lo lắng,
nhưng tôi thừa hiểu anh ta muốn tôi học chung cái tên này. Người Puerto
Rico theo tôi cảm nhận là như vậy. Tôi muốn họ biết từ này từ nọ đến nỗi
hầu như quên phứt chuyện tiền nong khi họ lặp lại được những từ tôi dạy.
Việc này khiến tôi cảm thấy mình hơn họ và hẳn đó cũng là cảm giác của
một ông thầy.

Rồi hai anh chàng không học tiếp kia giở trò láu cá trong phòng thay đồ,

ơi chúng tôi thay đồ và rửa ráy. Họ biết cái tủ đựng đồ cá nhân gọi là gì, bây
giờ họ muốn biết tên tiếng Anh cái mà chúng tôi ngồi lên – cái ghế dài – và
cái tấm dèn dẹt ta dùng để những món lặt vặt trong tủ - cái kệ. Bằng cái
cách khôn ranh này họ moi được của tôi nhiều từ mới mà không trả tiền. Họ
chỉ vào sợi dây giày, tôi bảo đó là dây giày thì họ cười nói, Gracias,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.