NGƯỜI THẦY - Trang 155

Chúng liền chuyển lời tôi thành bài hát:

Giám đốc sắp tới kìa
Giám đốc sắp tới kìa
Hai hô bố ơi, bố ơi
Giám đốc sắp tới kìa.

Chúng bảo giám đốc cái con khỉ, khiến người soát vé cáu sườn. Anh ta

bảo OK. Ra thế. R-a t-h-ế. Các cô thiếu tư cách, xin mời các cô ra khỏi đây,
r-a!

Ôi trời ơi. Hắn biết đánh vần đủ thứ nữa chứ. OK. Bọn tôi im.
Khi hết phim, đèn bật sáng, cả lũ ngồi yên.
Nào, tôi nói. Ta đi chứ. Hết phim rồi.
Chúng em biết hết phim rồi. Chúng em có mù đâu.
Các em phải về nhà thôi.
Chúng bảo chúng còn đang ngồi lại. Chúng muốn xem bộ phim rẻ tiền

này lần nữa.

Tôi bảo nhưng mà tôi về.
OK, thầy cứ về.
Chúng quay đi chờ xem lần nữa Cold Turkey, bộ phim rẻ tiền chán ngắt.

Tuần sau hai mươi chín đứa con gái hỏi, Chỉ vậy thôi sao? Mình không

đi dã ngoại nữa à? Chẳng lẽ ngày nào cũng chỉ ngồi đây nói về danh từ rồi
thầy bắt chúng em chép những thứ thầy viết trên bảng ư? Thế thôi ư?

Trong hộp thư của tôi có thư quảng cáo mời học trò tôi đến xem buổi

trình diễn vở Hamlet ở Long Island tại một trường đại học. Tôi liệng thư
vào sọt rác. Hai mươi chín đứa con gái ngồi lì nổi hai lượt phim Cold
Turkey
sẽ chẳng bao giờ thích Hamlet.

Hôm sau chúng lại hỏi.
Sao tất cả các lớp khác đi xem diễn kịch mà lớp mình lại không?
Ờ, vì đó là kịch Shakespeare.
Vầng? Thì sao ạ?
Làm sao tôi có thể nói sự thực đây, rằng tôi kỳ vọng ở chúng thấp đến

độ không nghĩ chúng sẽ hiểu nổi một lời của Shakespeare? Tôi chỉ nói vở
này khó hiểu lắm và tôi không nghĩ chúng sẽ thích đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.