NGƯỜI THẦY - Trang 168

“Bùm Bùm” Brandt nổi tiếng trong trường vì có đai đen võ Karaté.

Sau khi trốn học bốn ngày liền, nó ung dung vào lớp giữa giờ học về

những từ nước ngoài trong tiếng Anh như: amen, pasta, chef, sushi,
limousine và những từ khiến học trò khúc khích cười như: lingerie, bidet,

brassiere

[106]

.

Tôi có thể phớt lờ Bùm Bùm, cứ tiếp tục giảng, để mặc nó đi tới chỗ

ngồi. Nhưng tôi biết cả lớp đang nhìn tôi thắc mắc: Sao tụi mình phải có thư
xin lỗi mỗi khi vắng mặt còn Bùm Bùm lại có thể ngồi vào chỗ tỉnh bơ như
thế kia? Chúng nghĩ đúng, tôi đồng ý với chúng và tôi phải chứng tỏ rằng
mình không nhu nhược.

Khoan đã. Tôi cố lấy giọng châm biếm.
Nó liền ngừng ngay ở cửa: Dạ?
Tôi vân vê nghịch mẩu phấn trong tay để tỏ ra rằng mình rất “ngầu”. Tôi

phân vân giữa hai câu hỏi: Em định đi đâu đấy? và Em nghĩ em đi đâu đấy
hả? Câu đầu nghe như một câu hỏi bình thường có ẩn chút uy quyền của
thầy giáo. Câu thứ hai nghe như thách thức và có thể gây phiền toái. Song
dù nói cách nào thì giọng điệu vẫn quan trọng hơn cả. Tôi chọn giải pháp
nhẹ nhàng hơn.

Khoan đã. Em có giấy cho phép không? Em cần giấy cho phép của văn

phòng hiệu trưởng sau thời gian vắng mặt.

Đây là ông thầy đang nói. Ông thầy đại diện cho uy quyền: văn phòng

hiệu trưởng ở cuối hành lang – nơi cấp giấy phép cho mọi thứ, hiệu trưởng,
thanh tra học chính, thị trưởng, tổng thống, Chúa Trời. Đấy không phải vai
trò tôi thích. Tôi đứng đây để dạy tiếng Anh, chứ không phải để hỏi giấy
phép.

Brandt nói: Ai định ngăn cản em nào? Giọng nó hầu như bông lơn, lẫn

tò mò thành thật, nhưng cả lớp thì há hốc miệng.

Mẹ, cà chớn, Ralphie Boyce nói.
Giáo viên trung học được cấp trên chỉ thị không dung túng ngôn ngữ

dung tục trong lớp. Thứ ngôn ngữ ấy là bất kính và có thể dẫn tới đổ bể lề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.