NGƯỜI THẦY - Trang 182

Tây Dương thì có thể sẽ khiến nàng phải trăn trở đấy, nhưng chẳng ích gì
cho tôi vì lúc ấy tôi còn biết gì nữa đâu.

Tôi đứng bên thành con tàu đang trôi về đời mình, thấy mình quả là một

thằng hèn. (Đó là một trong những từ tôi thích nhất lúc bấy giờ và nó đúng.)
Thằng hèn. Từ ngày đến New York cho tới hôm nay đứng trên con tàu
Queen Elizabeth này tôi chẳng làm gì khác hơn là vật vờ đến hết việc này
qua việc nọ: di dân, làm những việc qua ngày, rượu chè ở Đức và New
York, chạy theo đàn bà, học nhăng nhít bốn năm ở trường Đại học New
York, hết dạy trường này lại nhảy qua trường khác, lấy vợ và cứ mong còn
độc thân, rồi lại say sưa, bế tắc trong nghề dạy học, đáp tàu đi Ireland với
niềm hy vọng rằng đời mình rồi sẽ khấm khá hơn.

Ước gì tôi có thể là một người trong những nhóm du lịch vui vẻ kia, trên

đất liền hay trên biển cả, chơi bóng bàn hay bài Shuffleboard, rồi đi uống
vài ly và làm những gì khác nữa, nhưng tôi lại chẳng có tài cán gì. Tôi thử
tới thử lui trong đầu. Ô, xin chào, tôi sẽ nói với họ. Quý vị khỏe không? Họ
sẽ trả lời: Cám ơn, khỏe, nhân tiện ông uống với chúng tôi nhé? Tôi sẽ đáp:
Tại sao không? với vẻ rất vô tư. (Đây lại là một trong những từ tôi thích hồi
đó, vì tôi muốn được như thế thật và vì tôi thích nghe thanh âm của từ này.)
Sau vài ba ly chắc tôi sẽ vô tư thật. Với vẻ duyên dáng Ireland, tôi sẽ là cái
đinh của cuộc vui, nhưng tôi không muốn rời xa thành tàu và cái ý tưởng
chấm dứt một lần cho yên mọi chuyện.

Con số ba mươi tám mãi luẩn quẩn trong đầu óc tôi. Ông thầy luống tuổi

đáp tàu đi Dublin, mà vẫn là sinh viên. Liệu đó có phải cách sống của một
kẻ trưởng thành không?

Tôi buộc mình ngồi xuống ghế xếp để họp với chính tôi hầu giải quyết

chuyện khủng hoảng diễn ra ở Đại Tây Dương, nhắm mắt để khỏi thấy biển
cả và cô y tá. Nhưng tôi không tránh nổi tiếng giày cao gót của nàng kêu
lách cách và tiếng cười hô hố của anh Mỹ già thắt khăn Ascot.

Giá tôi có được chút thông minh tối thiểu, chứ không phải chỉ được cái

tài sống sót vớ vẩn, tôi đã thử đánh giá lại cuộc đời đau khổ của mình.
Nhưng tôi không có tài nội quan. Bao năm xưng tội ở Limerick khiến tôi có
thể tự vấn lương tâm chẳng kém một ai. Song đó là chuyện khác. Giáo hội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.