NGƯỜI THẦY - Trang 189

xây bằng đá hoa cương. Tôi thử đi ra ngoài bằng cổng trước y như một kẻ
vẫn quen vào ra cổng này. Tôi đi thật chậm để những du khách Mỹ nhìn
thấy tôi. Về Minneapolis hẳn họ sẽ kể với mọi người thân quen rằng đã
trông thấy tận mắt một sinh viên Trinity chính cống yêu đời.

Khi được nhận làm luận án tiến sĩ ở Trinity thì ta rất nên ăn mừng bằng

cách đi dọc đường Grafton tới quán McDaid’s, nơi trước đây đã lâu ta từng
ngồi với cô nàng Mary của quán Bewley’s. Một người đàn ông đứng quầy
hỏi: Từ Mỹ qua, phải không? Sao hắn lại biết nhỉ? Chắc tại quần áo của tôi
rồi. Thiên hạ luôn nhận ra dân Mẽo qua quần áo của họ mà, hắn nói. Thấy
hắn dễ mến nên tôi đã kể về trường Trinity, về giấc mơ nay đã thành sự thật
của tôi. Hắn liền tỏ ra thù địch ngay. Chay-dớt, hôm nay là cái ngày buồn
thản như c… nên anh mới phải tới Dublin để vào học cái trường đại học
như c… ấy. Chẳng lẽ bên Mỹ không có cả vạn trường như thế này ư, hay họ
không thèm nhận anh, hay anh là một tên Tin lành khốn kiếp, hở?

Hắn giễu hay sao chứ? Tôi sẽ phải làm quen với cung cách của đàn ông

Dublin mới được.

Tôi mơ hồ nhớ ra rằng mình là kẻ ngoài cuộc, là người nước ngoài, một

tên Mẽo trở về cố hương, hơn nữa lại gốc gác ở Limerick. Tôi cứ nghĩ là
mình trở về như một người hùng chiến thắng, một tên Mẽo về quê hương
với bằng đại học, cử nhân và thạc sĩ, một kẻ sống sót nổi qua gần mười năm
dạy các trường trung học ở New York. Tôi nhầm tưởng rằng mình sẽ thích
hợp với không khí ấm cúng trong những quán rượu Dublin. Tôi cứ tưởng
rằng mình sẽ giao du trong một nhóm văn học trí tuệ trác tuyệt mà những
học giả Mỹ chỉ được lảng vảng bên lề sẽ truyền từng lời dí dỏm của tôi về
Mỹ cho giới hàn lâm và họ sẽ mời tôi thuyết trình về văn học Ireland cho
các nữ sinh viên hấp dẫn không cưỡng nổi tại Vassar và Sarah Lawrence.

Nhưng làm gì có. Nếu có một nhóm như thế thì tôi chẳng bao giờ được

là thành viên của nó. Chỉ lảng vảng bên lề thôi.

Tôi ở Dublin hai năm. Căn phòng đầu tiên của tôi ở tại Seaview Terrace,

không xa đường Ailesbury, nơi Anthony Trollope từng cư ngụ thời ông làm
thanh tra bưu điện cưỡi ngựa đi khắp Ireland và mỗi sáng viết ba nghìn từ.
Bà chủ nhà của tôi bảo rằng hồn tôi vẫn còn quanh quất nơi đây và bà chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.