NGƯỜI THẦY - Trang 268

không?

Tôi đáp không có gì của con người là lạ lẫm với tôi, rồi tôi bảo nó tôi

không nhớ câu này của nhà văn Nga nào.

Nó nói thế ạ, rồi bắt đầu đoc bài nó viết về chuyện các bà mẹ trên đường

nhà nó đã đối phó với một tay bán ma túy như thế nào. Họ đòi hắn phải
cuốn gói khỏi con đường này nhưng hắn bảo hắn phải kiếm sống chứ và họ
nên xéo đi cho hắn nhờ. Thế là một đêm nọ sáu bà đã tóm cổ hắn, lôi tới
một bãi đất trống. Họ làm gì với hắn ở đó thì Clarence không được biết,
nhưng có nghe đồn. Nó không thể thuật lại tin đồn dù nếu được phép, vì sẽ
phải dùng thứ ngôn ngữ quá thô lỗ đối với học sinh trường Stuyvesant. Nó
chỉ có thể kể rằng một trong các bà mẹ kia đã gọi xe cấp cứu, nên tay bán
ma túy mới không bỏ mạng ở bãi đất trống kia. Cảnh sát có đến, dĩ nhiên
rồi, nhưng chẳng ai biết gì để mà khai và chắc là cảnh sát cũng hiểu thôi.
Trên đường phố của Clarence người ta sống như thế đấy.

Im lặng. Rồi Wow, chúng vỗ tay ào ào. Clarence ngả lưng vào thành

ghế, đưa mắt nhìn David là người vỗ tay nồng nhiệt nhất. David không nói
"Ô, mẹ kiếp". Nó biết vừa rồi là giây phút vinh quang của Clarence.

Chúng muốn biết anh chàng kỳ quặc nào đứng trước cửa lớp thế kia.

Anh ta trắng bệch, khật khừ say thuốc, trông như xác chết. Anh ta có thể
gọi tôi là Frank được, nhưng không, anh chào thầy McCourt, tỏ lòng kính
trọng thầy giáo.

Tôi bước ra ngoài hành lang để gặp anh ta một lát, anh ta giải thích rằng

tình cờ qua đây, nhớ đến tôi, không biết lúc này tôi mạnh khỏe ra sao. Với
lại anh ta đang cạn tiền, không biết tôi có thể giúp được tí tiền lẻ nào chăng.
Anh ta rất trân trọng lòng nhân ái của tôi trong quá khứ và tuy khó có khả
năng đền đáp được, nhưng anh ta sẽ mãi mãi nhớ đến tôi với tình cảm nồng
nàn. Anh ta rất vui được ghé thăm tôi để thấy tuổi trẻ của nước Mỹ, những
thanh niên tuyệt vời trong lớp này, được những bàn tay đầy năng lực và hào
phóng của tôi chăm sóc. Anh chàng cám ơn tôi, hy vọng sớm gặp lại tôi tại
quán Montero ở Brooklyn, cách căn hộ của anh ta vài con đường. Chỉ vài
phút nữa thôi là số tiền mười đôla tôi dúi cho anh ta sẽ vào tay một gã bán
ma túy trên quảng trường Stuyvesant thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.