NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 180

- Cô gái khốn khổ! – Hoàng đế thương cảm nói – Cô có nghĩ đến
những khó khăn vật chất trong một cuộc hành trình như thế không? Cho dù
là những người giàu có? Cô định đi theo con đường nào?
- Đi qua Moscou, thưa Bệ hạ.
- Và sau đó?
- Sau đó…tôi không biết nữa… tôi sẽ hỏi thăm. Tôi chỉ biết Tobolsk ở
về phía đông…
- Nhưng không thể như thế, cô thật điên rồ!
- Không thể thế nếu Bệ hạ muốn vì không ai có thể không tuân lệnh
của Hoàng đế.
- Không, trở ngại không do ta, trở ngại sẽ đến từ cô, từ lý trí của cô, từ
chính những khó khăn cô đưa vào kế hoạch của mình.
- Nếu vậy, thưa Bệ hạ, ngày mai tôi sẽ đi. Nếu tôi quỵ sức, anh ấy vẫn
không biết tôi chết trong khi đến với anh và nghĩ rằng tôi không yêu anh,
nếu tôi ngã quỵ, anh ấy sẽ mất một người tình, nghĩa là một người đàn bà
mà xã hội không cho quyền lợi gì, thế thôi. Nếu tôi đến được với anh ấy,
ngược lại, thưa Bệ hạ, tôi là tất cả của anh ấy. Tôi sẽ quá là một người vợ,
là một thiên thần từ trên trời rơi xuống, chúng tôi sẽ cùng nhau chịu đựng
và mỗi người chỉ bị lưu đày một nửa. Ngài thấy đấy, tôi phải đến với anh ấy
và càng sớm càng tốt.
- Đúng, cô nói có lý – Hoàng đế vừa nói vừa nhìn cô – ta không phản
đối chuyến đi của cô nữa. Có điều ta muốn trông chừng cô lúc đi đường, có
được không?
- Ồ, thưa Bệ hạ, tôi quỳ gối tạ ơn Người.
Hoàng đế bấm chuông. Một tuỳ tùng xuất hiện.
- Đã ra lệnh cho viên đội Ivan đến đây chưa? – Hoàng đế hỏi.
- Ông ta chờ lệnh Hoàng đế đã được một giờ rồi.
- Đưa ông ta vào.
Viên tùy tùng cúi người đi ra. Năm phút sau cửa mở, đội trưởng Ivan bước
vào phòng, đứng lại im lặng, tay trái bỏ sát nẹp quần, tay phải cầm chiếc
mũ lính.
- Lại gần đây – Hoàng đế nói giọng nghiêm khắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.