NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 212

nhiên, lưỡng lự nhận ra tôi.
- Xin chào! Chính tôi đây – tôi bảo ông.
- Sao? Ông? Ông à?
Và ông nhảy từ giường dậy, lao lại choàng tay quanh cổ tôi rồi bỗng lùi lại
vẻ hoảng sợ:
- Lạy Chúa! – Ông kêu lên – Ông cũng bị lưu đày ư và có phải do tôi
bất hạnh gây ra không?
- Ông yên tâm đi – tôi nói – tôi đến đây có tính cách chơi bời thôi.
Ông cười cay đắng:
- Chơi bời ở đây, Sibérie, cách Saint-Peterbourg chín trăm dặm! Ông
giải thích đi..Hay trước hết…ông có thể cho tôi biết tin tức về Louise được
không?
- Rất tốt và tươi sốt. Tôi vừa rời cô ấy.
- Ông rời cô ấy! Cách đây một tháng chứ?
- Cách đây năm phút.
- Lạy Chúa! – Alexis tái mặt kêu lên – ông nói gì thế?
- Sự thật.
- Louise?...
- Ở đây.
- Ôi! Người đàn bà thánh thiện! – Ông lẩm bẩm, giơ hai tay lên trời và
hai giọt nước mắt chảy xuống má. Sau một lúc im lặng có vẻ cám ơn Chúa,
ông hỏi:
- Nhưng cô ấy đâu?
- Ở chỗ Tỉnh trưởng.
- Thế thì chúng ta chạy đến đấy đi.
Rồi dừng lại, nói ngay:
- Tôi điên rồi! Tôi quên là mình đang bị giam cầm, không ra khỏi chỗ
này được nếu không có phép của Đội trưởng. Bạn thân mến, xin ông đi tìm
cô ấy đến để tôi trông thấy, ôm chặt cô trong tay. Hay ông cứ ở lại đây
người này sẽ đi. Trong lúc đó chúng ta nói chuyện về cô ấy.
Ông nói mấy câu với anh Cô dắc, anh này đi làm công việc được giao liền.
Trong thời gian ấy tôi kể lại với Alexis những gì xảy ra từ sau khi ông bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.