NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 214

trong mắt Bá tước tràn đầy nỗi thất vọng làm tôi sợ.
- Thê thì – tôi cười nói tiếp – nếu cần tôi sẽ ở đây với ông trong ba
tháng ấy, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau về cô ấy và ông sẽ kiên trì. Vả lại
chưa biết Tỉnh trưởng phải động lòng hay cứ nhắm mắt lại.
Alexis nhìn tôi, cũng cười:
- Ở đây – ông nói – Không trônng mong gì những điều ấy. tất cả đều
lạnh như mặt đất. Nếu đã có lệnh thì sẽ được thi hành và tôi sẽ không được
gặp cô ấy.
Lúc ấy ông Đội trưởng bước vào.
- Thưa ông! – Alexis kêu lên và chạy tới – một người đàn bà dũng
cảm, hy sinh tuyệt vời rời bỏ Saint-Peterbourg để đến đây với tôi, vượt qua
hàng nghìn hiểm nguy, cô ấy đã ở đây và người này bảo tôi rằng tôi không
được gặp…Anh ta nhầm chăng?
- Không, thưa ông – Đội trưởng lạnh lùng trả lời – ông biết rõ tù nhân
không được tiếp xúc với người đàn bà nào hết.
- Thế nhưng, Hoàng thân Troubetskoï được phép mà tôi thì không. Có
phải vì ông ấy là Hoàng thân không?
- Không, nhưng vì bà ấy là vợ ông ta.
- Và nếu Louise là vợ tôi, người ta không chống lại việc tôi gặp cô ấy
chứ?
- Không hề, thưa ông.
- Ồ! – Bá tước kêu lên như trút được gánh nặng.
Sau một lúc ông nói với viên Đội trưởng:
- Thưa ông, mong ông cho phép linh mục đến nói chuyện với tôi.
- Ông ấy sẽ được thông báo ngay – Đội trưởng nói.
- Còn ông, bạn thân mến – Bá tước nắm chặt cánh tay tôi tiếp tục đề
nghị - sau khi là người bạn đường và là người bảo vệ Louise, ông là người
làm chứng và đại diện cho cha cô ấy được chứ?
Tôi quàng tay vào cổ ông, vừa hôn vừa khóc, không nói lên được lời nào.
- Nhờ ông đi tìm Louise – ông lại nói – bảo cô ấy ngày mai chúng ta
sẽ gặp nhau.
Ngày hôm sau, vào lúc mười giờ sáng, Louise do tôi và ông Tỉnh trưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.