NGƯỜI THẦY THUỐC - Trang 38

Bà Bukerel khịt mũi. “Mà ông trưởng Phường hội không thèm nghe,” bà

chua chát. “Tôi tin rằng cuối cùng rồi cũng sẽ thuyết phục được ông ấy thôi.
Nhưng nếu phải chờ lâu nữa thì chẳng đủ để bù lại những gì chúng ta đã bỏ
ra đâu.”

Sau khi hai bà này đi khỏi Rob vẫn nằm sau tấm màn cửa sổ, như bị sốt,

khi thì toát mồ hôi, lúc khác lại ớn lạnh.

Từ nhỏ nó đã thấy nô lệ và cho rằng dĩ nhiên thân phận họ chẳng dính

dáng gì đến nó, vì nó được sinh ra là một người Anh tự do.

Nó còn quá trẻ để làm phu khuân vác trên bến tàu. Nhưng nó biết lũ con

trai nô lệ vẫn được sử dụng trong các hầm mỏ, ở những chỗ mà đường hầm
quá hẹp với thân thể người lớn. Nó cũng biết nô lệ ăn uống cực khổ và mặc
rách rưới, lại còn thường bị đánh đập tàn nhẫn bằng roi da chỉ vì những vi
phạm nhỏ nhặt. Rồi một khi đã thành nô lệ rồi thì cả đời là nô lệ.

Rob khóc. Cuối cùng nó lấy lại can đảm, tự nhủ rằng Dick [

9

] Bukerel

chẳng đời nào bán nó làm nô lệ, nhưng nó sợ bà Bukerel sai người khác làm
chuyện này mà không hỏi ý chồng. Bà ta hoàn toàn dám làm chuyện như thế
lắm, nó tự nhủ. Chờ đợi trong ngôi nhà hoang vắng, mỗi tiếng động đều
khiến nó giật mình run rẩy.

Năm ngày sau đám tang bố, năm ngày đáng sợ, có một người lạ đến gõ
cửa.

“Phải mày là thằng Cole không?”

Nó thận trọng gật đầu, ngực đánh trống làng.

“Tao là Croft. Một người tên Richard Bukerel tao gặp khi uống ở hầm

rượu Bardwell đã bảo tao đến đây.”

Rob thấy ông này không trẻ không già, thân thể to béo, khuôn mặt dãi dầu

nắng gió với mái tóc dài của một người tự do và bộ râu quai nón xoăn tít
màu đỏ.

“Tên đầy đủ của mày là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.