NGƯỜI THẦY THUỐC - Trang 40

khuôn mặt xinh xắn dù mập, cái mũi to màu đỏ, cục u trên mi mắt trái và
những vệt nhăn mờ mờ ở đôi khóe mắt soi mói màu xanh.

Xe băng qua cây cầu nhỏ trên sông Walbrook, chạy ngang tàu ngựa của

gia đình nhà Egglestan và nơi mẹ nó đã ngã quỵ; rồi quẹo phải, lăn lách cách
trên cầu London, sang bờ Nam sông Thames. Phà bỏ neo cạnh cầu, ngay
phía sau là cái chợ to Southwark, nơi có hàng nhập vào nước Anh. Xe lăn
qua những nhà kho bị bọn Đan Mạch tàn phá và đốt cháy mới được xây
dựng lại. Trên con đê là một dãy nhà tranh vách đất lụp xụp của dân chài,
dân lái xuồng và phu bến tàu, hai nhà trọ tồi tàn cho lái buôn đến họp chợ;
và hai bên con đường rộng đắp cao là những ngôi nhà to, dinh cơ của các
thương nhân giàu có của London, tất cả đều vườn tược nguy nga, một vài cái
được dựng trên cọc giữa khu đầm lầy. Nó nhận ra ngôi nhà của người xuất
khẩu đồ thêu mà mẹ vẫn giao hàng. Nó chưa bao giờ đi quá chỗ này.

“Ông Croft ơi?”

Người đàn ông cau mày. “Không, không. Chưa ai gọi tao là ông Croft cả.

Người ta toàn gọi là bác phó cạo, vì đó là nghề của tao.”

“Vâng, thưa bác phó cạo,” nó nói. Chỉ lát sau cả khu Southwark đã nằm

sau lưng và nó càng hoang mang khi nhận ra rằng họ đã đi vào một thế giới
xa lạ.

“Thưa bác phó cạo, mình đi đâu đây?” nó không nén nổi tiếng kêu.

Ông ta mỉm cười, giật nhẹ dây cương, con ngựa đốm xám tế nước kiệu.

“Đi bất cứ đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.