NGƯỜI THỢ MỘC VÀ TẤM VÁN THIÊN - Trang 127

Thầy Quang Tình có cảm giác mất thăng bằng. Ngất ngư càng lúc càng

tăng cùng với cảm tưởng vừa có một bức màn che chắn trước mắt mình
được gỡ đi, thầy đang tiếp giáp với một cái gì đó ở ngoài tầm hiểu biết và
cảm xúc.

- Thầy Quang Tình ơi. Thì cuộc đời nó là cái gì nào? - Ông Văn Chỉ rung

rung đùi - Về một khía cạnh nào đó, có thể gọi nó là một cuộc chơi trong
đó người nọ rắp tâm lừa miếng người kia không? Hôm xưa tôi nói với thầy
rồi đó. Căn nhà này, tòa dương cơ này là Tổ tôm bát sách chi chi - Ba gian
nhà ngói bay đi đằng nào.
Ông cụ nhà tôi, anh chàng gá bạc, người hiện
diện trong bức truyền thần kia lập nghiệp là nhờ thế mà. Tòa nhà này
nguyên là ở tỉnh lỵ Bắc Giang. Tôi đã phải dùng đủ mưu mẹo để giữ nó
trong vòng bí mật, để nó không bị người ta nhòm ngó rồi thì là tịch biên với
sung công. Khó khăn lắm những năm gần đây tôi mới chuyển được nó về
đây đấy, thầy ạ. Và bây giờ sở dĩ tôi có thể nói thẳng với thầy như thế là do
gì thầy biết không? Nó là từ cuộc đời thầy đấy. Nó là từ cuộc đời thầy đấy.
Tôi xin nhấn mạnh! Tất nhiên nó cũng là điều tôi rút ra từ cuộc đời của tôi,
một cuộc đời có nhiều uẩn khúc mà thầy chưa biết hết được đâu.

Thầy Quang Tình có cảm giác mình đã vụt đứng dậy trong một tâm trạng

có phần thảng thốt. Thảng thốt vì câu chuyện đang rất xa lạ bỗng dưng lại
lái ngoặt sang mình. Thảng thốt vì lần này ông Văn Chỉ, với thầy là cái
hiện tượng tù mù khó hiểu nhất trong nhân thế lại tự dưng dốc bầu tâm sự
với thầy, cũng có nghĩa là tự họa thêm vào bức chân dung còn dang dở của
mình. Có phải vậy chăng, con người là một sinh vật luôn có nhu cầu bộc lộ
mình, thậm chí phô lộ khoe khoang mình? Nên mới có chuyện ông đã cho
cô Mận biết là ông đã từng bị tù. Và tới đây thì thầy Quang Tình hiểu, sự
ưu ái của ông với thầy phản ánh một nhu cầu nội tại của ông, ông cần được
kết thân, được giao lưu, ông tìm thấy ở thầy một đồng cảnh. Trong khi đó,
với thầy, ông là một bí số còn đang trong quá trình giải mã.

Không để ý xem thầy Quang Tình phản ứng thế nào, cầm chiếc xe điếu

gõ đánh cạch vào cạnh cái điếu bát, ông Văn Chỉ chuyển giọng nghề ngà
như kiểu tự luận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.