NGƯỜI THỢ MỘC VÀ TẤM VÁN THIÊN - Trang 128

- Con người ta nghĩ cũng hay. Nhưng nói cho cùng thì sự sinh tồn là cái

quyết định tất, thầy ạ. Nên con người ta phải lừa miếng nhau để ăn thịt
nhau, để đè đầu cưỡi cổ nhau thôi. Cái tay hiệu trưởng của thầy, nói rộng ra
thì nó là đại diện cho tư tưởng thống trị một thời, nó không cho phép ai
được khác với nó. Còn nói hẹp lại thì nó cũng vì quyền lợi của nó. Nó để
thầy phát triển thì nó ra rìa, nó còn đâu uy tín, còn đâu địa vị ăn trên ngồi
chốc nữa. Có phải không thầy? Nhìn ra ngoài đời xung

quanh ta, giờ cũng thế thôi. Hoặc ta là con bạc bị mất nhà mất cửa, hoặc

ta là kẻ phát minh ra lối đánh kiệu, lối hụt nọc, hay trò đánh giác, đòn Vân
Nam! Không thế nọ thì là thế kia thôi.

Dừng lại, hút xong điếu thuốc, ngửa mặt, để cái cổ lộ hầu chĩa lên trời,

thổ khói xong, ông phó mộc đánh thia lia hai con mắt sang gương mặt thầy
Quang Tình, tiếp:

- Thầy có thấy không? Chẳng anh nào trên đời này không dựa vào lợi thế

của mình để bắt nạt người khác cả. To như anh nắm quyền lực có con dấu
đỏ in hình quốc huy trong tay. Nhỏ như anh cảnh sát phường đứng đường
chuyên rình mò bắt các ổ mãi dâm, phục kích bắt người bán hàng rong có
chiếc còi thòng lõng đeo ở cổ. Nó là quyền lực đấy. Mà tôi cũng xin thú
thực với thầy, tôi cũng vậy. Tôi cũng là kẻ có quyền chứ!

Thầy Quang Tình nghĩ: Ông Văn Chỉ đang say sưa trong cái lý lẽ của

mình. Cứ cái đà này thì chỉ lát nữa thôi ông sẽ coi như một thành tích, một
chiến công cả cái việc ông đã gạ gẫm, rồi vừa mồi chài hứa hẹn vừa ép
buộc cưỡng bức cô Mận thế nào, thậm chí còn có thể miêu tả lại cuộc làm
tình sáng nay với cô Mận khoái thú như thế nào nữa cơ. Trên đời này, trước
sau rồi ai cũng phơi mình ra ngoài ánh sáng thôi! Đắc nhất tri kỉ, khả dĩ bất
hận.
Lý do ông Văn Chỉ thân mật với thầy như cô Mận nhận xét, bắt nguồn
từ cả cái lý do này chăng? Có được một người tri kỷ để giãi bày tâm sự là
nhu cầu lớn của con người! Sống xem ra cũng cần phải được khoe khoang
dù là chút đỉnh chứ!

- Thầy Quang Tình! - Đột nhiên, ông Văn Chỉ xoay người lại, nhìn thẳng

vào mặt thầy, giật cục và nghiêm trang hẳn đi - Thầy hẳn là còn nhớ vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.