NGƯỜI THỢ MỘC VÀ TẤM VÁN THIÊN - Trang 74

Cũng tóc bạch kim. Mũi khoằm. Mắt xanh lơ. Khác tí chút là ông này có
cái cổ gà chọi yết hầu nhọn đỏ ửng.

- Chào ông Tom Hayder. Chẳng hay tôi có thể giúp gì được ông? Chắc

lại cần mua một bộ cưa đục?

Ông phó mộc Văn Chỉ xăm nắm đi tới, xòe hai bàn tay gầy lộ cốt, thười

thưỡi cái môi dưới đỏ lợt, nắm bàn tay ông khách. Thì ra đó là một khách
quen của cửa hàng. Và ông này biết tiếng Việt.

- Chào hai ông. Xin lỗi tôi đến làm phiền hai ông.
Hôm nay tôi đến đây để mua một bộ cưa đục. Ông phó mộc gật đầu:
- Đã vậy thì xin giới thiệu, ông Quang Tình, người cộng sự của tôi.
- Good afternoon! Why don’t you take a seat?
Hơi ngả người ra sau, ngửa hai cánh tay, ông người Anh nhìn thầy

Quang Tình có phần sửng sốt:

- Ồ, ông biết tiếng Anh và phát âm chuẩn quá. Mà sao đáng lẽ nói Sit

down, please như cách nói thông thường, ông lại có thể nói được thứ tiếng
Anh sang trọng vậy?

Ông phó mộc ngửa một bàn tay:
- Thầy Quang Tình. Ông Tom đây đã ở Việt Nam năm năm. Đã đi nhiều

nơi trên đất nước ta. Tôi đã đóng cho ông một cái giường môđéc và một cái
sập gỗ gụ.

Thầy Quang Tình nghiêng mặt:
- Cám ơn ông Tom. Đó là vì tôi có may mắn được học một chuyên gia.
- Tôi nhớ rồi. Ông Văn Chỉ có lần đã kể cho tôi nghe chuyện của ông.

Tôi thật tình rất khâm phục.

- Tôi chỉ là một con người bình thường. Một mình tôi lẻ bóng, cặm cụi

bước.

- He travels the fastest, who travels alone.
- Đúng! Người đi nhanh nhất là người đi một mình. Ông Frakel có dạy

tôi câu thành ngữ này của người Anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.