NGƯỜI THỢ MỘC VÀ TẤM VÁN THIÊN - Trang 78

10

TẬN KHUYA ĐÊM ẤY thầy Quang Tình mới về đến nhà. Đêm mùa thu

lững lờ niềm hoài cảm. Hai đứa con đã ngủ ở phòng trong. Buồng ngoài có
hình một khối vuông. Dẫu là tre nứa rơm rạ nghèo nàn, căn buồng vẫn giữ
vẻ thanh lịch nhờ một tấm ri đô hoa buông ngăn đôi, bên trong là bàn học
và ba kệ sách lớn, bên ngoài là phòng khách kiêm phòng ăn. Lúc này, trên
chiếc bàn mộc, dưới cái chụp đèn tỏa một vòng tròn vàng mơ là cái lồng
bàn đậy mâm cơm. Hiển nhiên là vừa nghe tiếng bánh xe đạp lăn rèn rẹt ở
ngoài sân, người phụ nữ dù đang thức cũng như giật mình choàng dậy. Và
khi thấy người đàn ông của mình vừa ló gương mặt trái xoan mảnh dẻ vào
khung cửa thì chị đã chạy ra với tiếng reo mừng rỡ khê nồng: “Ô anh đã về!
Sao anh về muộn thế! Em tệ quá, suýt nữa thì ngủ quên lúc nào không
biết.” Và khi chồng chị nói: “Hôm nay anh mải trò chuyện với một khách
người Anh. Em cứ ngủ đi chứ!” thì chị lắc đầu, “Em nói vậy thôi. Chứ anh
chưa về thì em ngủ làm sao được! Để em hâm lại bát canh riêu cá anh ăn
nhé.”

Thầy Quang Tình ngồi xuống ghế, thở ra nhè nhẹ. Cái bóng đèn đung

đưa. Khăn thương nhớ ai mà khăn rơi xuống đất - Đèn thương nhớ ai mà
đèn thức trong đêm
. Rón rén đi từ trong bếp ra, tay bưng bát canh cá bốc
hương thì là thơm ngào ngạt, người phụ nữ ngây ngây nhìn chồng. Ảo ảnh
hay là hiện thực đây, người thiếu phụ có gương mặt trái đào, vóc hình căng
mẩy nồng nàn sau làn áo ngủ màu hồng đào mỏng tang. Trời, đúng là người
như hoa ở đâu thơm đấy! Không thể nấn ná được nữa, người chồng liền
đứng dậy kéo người phụ nữ vào sau tấm màn gió, bồn ngộn đến lấp cả hơi
thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.