NGƯỜI THỢ MỘC VÀ TẤM VÁN THIÊN - Trang 87

12

CHOÀNG TỈNH vì một tia nắng đầu mùa xuyên qua mái gianh rọi vào

căn buồng hẹp, thầy Quang Tình tung chăn ngồi dậy và nhận ra nhà cửa đã
vắng tanh. Hai đứa con đã đi học. Không hiểu đi đâu, hay là vẫn đi bán
thuốc lá rong mà Thắm cũng không có nhà? Trên bàn, một bát cơm rang
với dưa và tóp mỡ đã nguội ngắt. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ, thầy
liền tặc lưỡi: thì hôm nay nghỉ một buổi làm cũng được chứ sao. Chẳng lẽ
mình không đáng khen thưởng à. Rồi ngẩn mặt: sao đêm qua mình lại hăng
hái thế nhỉ! Mà không hiểu như thế Thắm có thích thật không?

Đã lâu rồi, quá ham việc, kể cả chủ nhật cũng có mấy khi nghỉ ở nhà một

buổi, nên ăn sáng xong là thầy bắt tay vào thu dọn xếp sắp lại nhà cửa,
trước hết là ba cái kệ sách và đám sổ ghi chép. Việc đầu tiên sực nhớ là
thầy mở sổ tay ghi lại ngay cái câu thành ngữ của người Anh As dead as a
dodo
mà ông Tom Hayder nói trưa qua để sau này tiếp tục tra cứu. Sau nữa
là sờ đến tập vở ghi mấy bài thơ. Mấy bài thơ thầy làm hồi mới yêu Thắm
nay đọc lại vẫn thấy xúc động thì tức là thơ đích thực chứ còn gì nhỉ!

Đang vừa bồi hồi trôi theo dòng hồi ức vừa soạn lại số sách vở ghi chép

thì thầy Quang Tình nghe thấy tiếng gõ cửa. Tưởng ai. Hóa ra là ông phó
mộc Văn Chỉ đang khom lưng chui qua cái cửa đi vào.

- Thầy đang làm gì đấy?
- Kìa, sư phụ của tôi. Sáng nay dậy muộn. Tính xin nghỉ một buổi.
- Không sao! Không sao! - Đưa cái nhìn từ trong nhà ra ngoài sân, hai

con mắt ông Văn Chỉ hấp háy - Chậc chậc. Tôi không thể ngờ nơi ở của
thầy lại khốn khổ thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.