NGƯỜI THỨ 41 - Trang 12

Dù thế nào chăng nữa, cũng chẳng cần đến chúng. Ta thịt một con, rồi tống
thịt lên lưng một con khác và lên đường. Bằng cách ấy thế nào cuối cùng
rồi chúng ta cũng sẽ đến nơi.

Không ai thốt ra một lời nào. Ma-ri-út-ka nằm gần đống lửa, tì lên khuỷu

tay, đôi mắt mèo đăm đăm nhìn ngọn lửa không chớp. Ép-xi-u-cốp thấy bối
rối.

Anh đứng dậy phủi tuyết trên áo:
- Xong rồi! Đến rạng đông chúng ta sẽ đi. Đây là một mệnh lệnh. Cũng

có thể là chúng ta không đến nơi được tất cả - Tiếng nói của người chính ủy
run lên như một con chim hốt hoảng - Nhưng chúng ta phải đi, vì các đồng
chí ạ... cách mạng, cách mạng... Vì những người lao động trên toàn thế giới
này...

Ép-xi-u-cốp lần lượt nhìn thẳng vào mắt từng người trong số hai mươi ba

chiến sĩ. Trong những cặp mắt ấy, anh không thấy ánh lên tia lửa, mà anh
vẫn thường quen thấy từ một năm nay. Những cái nhìn mờ xỉn lảng đi, sự
tuyệt vọng và hoài nghi hiện rõ dưới những hàng mi khép xuống.

- Khi đã hết lạc đà, rồi cũng đến nước phải ăn thịt lẫn nhau thôi.
Im lặng.
Bỗng Ép-xi-u-cốp hét lên the thé:
- Không bàn cãi nữa. Nhiệm vụ cách mạng đồng chí có biết là thế nào

không? Im hết. Mệnh lệnh đã ban bố rồi. Ai lôi thôi, treo cổ lên!

Một cơn ho cắt ngang lời Ép-xi-u-cốp.
Với một sự vui vẻ bất ngờ, anh chàng đang ngoáy cháo đặc bằng cái

thông nòng súng bỗng thốt lên trong đêm tối:

- Các tướng, đã hết cái bộ mặt đưa ma ấy chưa? Lại chén đã. Tớ làm vất

vả không phải để uổng công vô ích đâu. Đồ lính tráng vất đi!

Mọi người lấy thìa múc những tảng cháo đặc béo và phồng lên. Họ nuốt

bỏng cả miệng để cháo khỏi nguội mất. Nhưng ở trên môi vẫn còn một lớp
mỡ đông lại mùi hôi như mùi nến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.