NGƯỜI THỨ 41 - Trang 13

Ngọn lửa tàn dần, tóe ra trong bóng đêm những tia sáng màu da cam.

Mọi người nằm xích chặt vào nhau hơn nữa vừa thiếp đi, vừa ngáy, vừa
nguyền rủa trong giấc ngủ.

Tảng sáng, Ép-xi-u-cốp bị đánh thức dậy bằng những cái đập rối rít trên

vai. Anh chật vật mở hàng mi đã đóng băng lại, nhổm dậy, và như cái máy,
bàn tay tê cóng quơ quơ tìm ngay cây súng.

- Cứ bình tĩnh!
Ma-ri-út-ka đang cúi xuống phía Ép-xi-u-cốp. Con mắt mèo của chị ánh

lên trong cái đám vàng đục của cơn bão cát.

- Có chuyện gì xảy ra thế?
- Đứng dậy! Đồng chí chính ủy. Nhưng đừng có làm rầm lên. Trong lúc

các đồng chí ngủ, tôi cưỡi lạc đà đi dạo chơi, có một đoàn người Kiếc-ghi
đi từ Jan-ghen-đy đến.

Ép-xi-u-cốp quay lại hỏi, hơi thở hổn hển:
- Một đoàn à? Cô không phịa ra đấy chứ?
- Xin lấy danh dự mà thề! Đồ cá chết toi! Ít nhất cũng có bốn chục con

lạc đà.

Trong nháy mắt, Ép-xi-u-cốp đứng dậy cho ngón tay vào miệng huýt còi.

Hai mươi ba chiến sĩ vươn những tấm thân tê cóng, mệt nhọc mới trở dậy
được. Nhưng tin gặp đoàn lạc đà làm họ tỉnh ngủ ngay tức khắc.

Hai mươi hai người đứng dậy. Nhưng, người cuối cùng thì không. Anh ta

đang cuộn mình ở trong chăn, sốt run lên. Sau khi luồn tay vào cổ anh ta,
Ma-ri-út-ka bắt bệnh một cách chắc chắn:

- Cảm nhiệt đây mà.
- Chó chết! Biết làm sao bây giờ? Đắp chăn lại cho anh ta rồi sẽ về tìm

sau. Thế cái đoàn người của cô ở phía nào?

Ma-ri-út-ka chỉ về phía tây:
- Cũng không xa, chỉ sáu dặm là cùng. Trên lưng lạc đà có những bọc to

sụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.