NGƯỜI THỨ 41 - Trang 41

được không? Tôi muốn mang giúp chị mấy cây súng là vì để chị mang thì
nặng quá.

Ma-ri-út-ka yên tâm nhưng cũng nói với một vẻ nghiêm nghị nhẹ nhàng.
- Cám ơn! Nhưng tôi nhận lệnh giải anh đi. Tôi không thể giao vũ khí

cho anh được vì tôi phải chịu trách nhiệm.

Tên trung úy nhún vai và vác mấy bì lương thực bắt đầu đi. Mặt cát lẫn

tuyết lạo sạo dưới bước chân. Bãi biển phẳng đều đều một cách tuyệt vọng
và dường như bất tận.

Xa xa, một vật xam xám hiện lên dưới một lớp tuyết mỏng.
Ma-ri-út-ka đi chuệnh choạng dưới sức nặng của ba cây súng.
- Cố lên! Ma-ri-a Phi-la-tốp-na! có thể chỗ kia là cái lều cá đấy!
- Phải tìm thấy lều cá ngay mới được. Tôi không thể cố được nữa. Người

tôi rét cóng cả rồi.

Cuối cùng hai người đã gặp được một chiếc lều cá. Bên trong tối đen như

trong một cái lò. Một mùi cá ẩm, tanh lộn mửa và mùi muối mặn tràn ngập
cả không khí.

Tén trung úy sờ thấy một đống cá:
- Ồ! Có cá rồi. ít nhất chúng ta cũng không bị đói!
Mn-ri-út-ka rền rĩ:
- Phải có ánh sáng mà trông xem. Có thể tìm được một chỗ khuất gió

chăng?

- Ở đây thì đừng hòng có điện!
- Thử lấy một con cá mà đốt, cá béo thế kia mà!
Tên trung úy phá lên cười:
- Cá à? Thôi đích là chị điên rồi!
Ma-ri-út-ka bực mình vặn lại:
- Anh tưởng thế chứ? Ở vùng chúng tôi, ở trên sông Vôn-ga, người ta chỉ

đốt thế thôi đấy. Nó cháy hơn cả gỗ nữa là đằng khác.

- Tôi chưa nghe nói thế bao giờ? Và rồi, làm thế nào mà đốt được. Tôi có

bùi nhùi đây, nhưng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.