NGƯỜI THỨ 41 - Trang 55

luôn luôn tụ tập ở nhà bà ta rồi dắt bà cụ Gu-nhi-kha về kể chuyện. Bà cụ
còn nhớ cả về Na-pô-lê-ông. Khi bà cụ bắt đầu kể chuyện, là tôi cứ ngồi
dán vào một góc nhà, chỉ sợ lọt ra ngoài tai mất từng chữ nhỏ.

- Kể chuyện Rô-bin-xơn cho chị nghe ấy à? Tôi quên đến một nửa rồi.

Tôi đọc truyện ấy đã lâu lắm...

- Anh nhớ lại đi. Và cứ kể cho tôi nghe tất cả những chỗ anh còn nhớ

vậy.

- Được, để thử xem.
Tên trung úy cố moi lại ký ức, cặp mắt lim dim.
Ma-ri-út-ka giải chiếc áo da lên tấm ván giường rồi ngồi vào một góc

bếp lò.

- Lại đây, chỗ này ấm hơn!
Tên trung úy trèo lên. Bếp lò cháy vui vẻ ấm áp:
- Thế nào! Kể đi. Tôi sốt ruột không chịu được nữa rồi. Tôi rất mê nghe

chuyện.

Tên trung úy chống lên khuỷu tay rồi bắt đầu:
- Ngày xưa, có một nhà giàu sống ở thành phố Li-vớc-pun. Anh ta tên là

Rô-bin-xơn Cờ-ruy-dô-ê...

- Thành phố ấy ở đâu nhỉ?
- Ở nước Anh... một người nhà giàu tên là Rô-bin-xơn Cờ-ruy-dô-ê.
- Khoan đã! Anh nói: một người nhà giàu à? Tại sao trong tất cả mọi

chuyện lúc nào người ta cũng nói đến những người nhà giàu với những sa-
hoàng? Thế còn người nghèo không bao giờ người ta đặt chuyện về họ à?

Tên trung úy lúng túng trả lời:
- Không bỉết. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều ấy cả.
- Đích là tất cả mọi chuyện đều do người giàu đặt ra. Nói cho cùng thì

cũng như tôi đây thôi. Tôi muốn làm thơ nhưng lại kém văn hóa; nếu không
thì tôi đã có thể viết rất hay về chuyện những con người nghèo khổ. Nhưng
không sao! Tôi sẽ học thêm chút ít và tôi sẽ viết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.