NGƯỜI THỨ 41 - Trang 8

Rồi chị mang đến tòa báo. Người ta kinh ngạc ngắm nghía cô gái mảnh

khảnh mặc áo da và đeo khẩu súng của kỵ binh ấy, rồi nhận tập thơ và hứa
sẽ đọc.

Ma-ri-út-ka nhìn khắp mọi người bằng một cái nhìn trong sáng rồi đi ra.
Người thư ký tòa soạn thấy hay hay, liền quyết định đọc. Đôi vai anh ta

bật lên và giật thon thót, miệng kéo rệch ra trong một trận cười nôn ruột,
không nín được. Anh em nhân viên chạy tới và người thư ký tòa soạn vừa
đọc những câu thơ vừa cười nấc lên.

Tất cả mọi người cười bò ra trên thành cửa sổ (thời ấy thiếu cả bàn ghế

trong các tòa soạn báo).

Sáng hôm sau, Ma-ri-út-ka lại xuất hiện. Chị nhìn trừng trừng vào mặt

người thư ký tòa soạn đang cố nhịn cười một cách khó khăn, vớ lấy những
tờ bản thảo rồi nói, giọng thánh thót:

- Thế nào? Không thể đăng được à? Còn phải gọt rũa nữa phải không?

Ấy là tôi đã xén đi nhiều chỗ, thế mà cũng chẳng ăn thua. Thôi được! Tôi
sẽ mầy mò làm nữa. Ra làm thơ cũng gay; đồ cá chết toi thật!

Ma-ri-út-ka đi ra, kéo sụp cái mũ lông Tuyếc-mê-ni xuống đến tận mắt.
Ma-ri-út-ka làm thơ không thành công, ngược lại chị là một tay súng đặc

biệt chính xác. Đó là một thiện xạ kền nhất của chi đội và trong các trận
chiến đấu, bao giờ Ma-ri-út-ka cũng ở bên cạnh người chính ủy “bồ quân”.

Ép-xi-u-cốp chĩa ngón tay:
- Ma-ri-út-ka! Trông kìa! Một tên sĩ quan!
Ma-ri-út-ka nheo mắt, thè lưỡi liếm môi, đàng hoàng giơ súng ngắm.

Đạn đi không bao giờ chệch đích.

Chị hạ súng xuống và không quên đếm:
- Tên thứ ba mươi chín! Đồ cá chết toi! Tên thứ bốn mươi! Đồ cá chết

toi!

“Đồ cá chết toi” là câu nói ưa thích của Ma-ri-út-ka.
Còn những chữ tục tĩu, thì chị rất ghét; nếu có ai văng tục trước mặt là

Ma-ri-út-ka nhăn nhó, im bặt và đỏ rừ mặt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.