bà trong bóng tối. “Nếu nhắm mắt lại,” ông nói nhẹ nhàng, “Em có thể
nghe được âm thanh của biển.”
Bà Khanh nhắm mắt lại.
Tháng Chín đến rồi đi. Tháng Mười trôi qua và đến mùa gió Santa
Ana, xô từ núi về phía đông cộng hưởng với sức mạnh của dòng giao
thông trên đường cao tốc, làm dập những thân cây cói giấy mà bà
trồng trong mấy chậu sứ bên cạnh hàng rào mắt cáo. Bà không còn để
giáo sư đi dạo một mình vào buổi chiều nữa, mà thay vào đó bà lặng lẽ
theo sau ông một khoảng độ năm ba mét, giữ chặt nón trước những
cơn gió. Nếu gió Santa Ana dịu lại, họ cùng đọc sách ở sân trong. Trong
mấy tháng qua, giáo sư có thói quen đọc lớn tiếng, và chậm. Mỗi ngày
ông có vẻ đọc càng lớn tiếng hơn, và chậm hơn, cho đến buổi chiều
tháng Mười một đó ông ngưng giữa câu lâu đến độ quãng im lặng kéo
bà Khanh ra khỏi sức hút của cuốn tiểu thuyết diễm tình mới nhất của
Quỳnh Dao.
“Có chuyện gì vậy?” Bà hỏi, gập cuốn sách của mình lại.
“Anh đã cố đọc câu này cả năm phút,” giáo sư nói, nhìn vào trang
sách. Khi ông nhìn lên, bà thấy mắt ông rướm lệ. “Anh đang mất trí,
phải không?”
Từ đó, bà đọc cho ông nghe mỗi khi rảnh rỗi, từ những sách về các đề
tài hàn lâm mà bà chẳng chút quan tâm. Bà dừng lại bất cứ lúc nào
ông bắt đầu kể lại một ký ức – nỗi bồn chồn của ông khi gặp cha của
bà lần đầu, trong khi bà chờ trong bếp để được giới thiệu ra mắt, vào
ngày đám cưới của họ, khi ông gần như ngất xỉu vì nóng và cái cà vạt
quá siết, hoặc cái ngày họ trở lại Sài Gòn ba năm trước và thăm lại
ngôi nhà cũ của họ trên đường Phan Thanh Giản mà ban đầu họ
không tìm ra bởi vì con đường được đổi tên thành Ðiện Biên Phủ. Sài
Gòn cũng bị đổi tên sau khi đổi chủ, nhưng họ không sao gọi nó là