nói tiếp. “Nhưng thật khó mà ăn kem ở xứ nhiệt đới, Yến à. Người ta
không kịp thưởng thức. Trừ khi ta ở trong nhà, có máy lạnh.”
“Sản phẩm từ sữa làm anh khó tiêu.”
“Nếu người ta ăn kem trong ly, nó mau chóng biến thành xúp. Nếu
người ta ăn trong bánh ốc quế, nó tan hết ra trên tay mình.” Khi ông
quay lại phía bà và mỉm cười, bà trông thấy những hạt ghèn trong
khóe mắt của ông. “Em thích những cái bánh đường ốc quế màu nâu
đó, Yến. Em cứ nhất định bắt anh phải cầm cho em ăn để em không bị
dính tay.”
Một cơn gió nhẹ đùa qua giàn bông giấy, dấu hiệu đầu tiên, có lẽ thế,
của đợt gió Santa Ana trở lại. Âm thanh trong giọng nói của bà làm
choáng cả bà lẫn giáo sư, ông nhìn bà chăm chăm với cái miệng há hốc
khi bà nói, “Ðó không phải tên em. Em không phải người đàn bà đó,
bất kể bà ta là ai, nếu bà ta từng tồn tại.”
“Ô?” Giáo sư chậm rãi ngậm miệng lại và đeo kính lên. “Tên em
không phải Yến hả?”
“Không,” bà nói.
“Vậy tên em là gì?”
Bà không hề dự trù câu hỏi đó, do bà chỉ ưu tư về việc chồng bà gọi
nhầm tên mình. Họ hiếm khi dùng tên riêng của nhau mà thích cách
gọi biểu lộ tình cảm như Anh với Em hơn, và khi nói chuyện với nhau
trước mặt con cái, họ thường gọi là Ba và Má. Thường bà chỉ nghe
được tên riêng của mình từ bạn bè, bà con, đồng nghiệp, hoặc khi bà
tự giới thiệu với ai đó mới quen, như bà đang làm đây, theo một nghĩa
nào đó.
“Em là Sa,” bà nói. “Em là vợ anh.”