“Ðúng rồi.” Giáo sư liếm môi và lấy sổ tay ra.
Ðêm đó, sau khi họ đã lên giường và bà nghe ông thở đều, bà bật đèn
ngủ phía giường của bà và vươn tay qua người ông để lấy cuốn sổ nhỏ,
được đặt tựa vào cái đồng hồ báo thức. Chữ viết của ông biến thành
một lối nguệch ngoạc đến độ bà buộc phải đọc những dòng ông viết tới
hai lần, dõi theo những mũi nhọn và đỉnh cao của các mẫu tự trên một
trang giấy quăn mép cho đến tận dòng cuối, ở đó bà giải mã được
những câu sau: Mọi chuyện đang tệ hơn. Hôm nay bà ấy nhất quyết là
tôi đã gọi bà ấy bằng một cái tên khác. Phải coi chừng bà ấy sát hơn–
đến đây bà liếm đầu ngón tay và dùng nó để lật tiếp – vì có lẽ bà cũng
không biết mình là ai nữa. Bà đóng sập cuốn sổ lại, với một tiếng vỗ
giữa các trang giấy, nhưng giáo sư, cuộn mình nằm nghiêng, vẫn không
động đậy. Mùi của mồ hôi và khí thải oi nồng tỏa ra từ bên dưới lớp
khăn trải giường. Nếu không có nhịp thở lặng lẽ và hơi nóng từ cơ thể,
ông cứ như đã chết, và trong một thoáng rất nhanh như cảm giác mình
đã thấy điều này từ trước, bà mong ông thực sự là như thế.
Sau cùng chẳng có lựa chọn nào khác. Vào ngày làm việc cuối cùng của
bà, các thủ thư đồng nghiệp tổ chức một tiệc chia tay bất ngờ cho bà,
có cả một chiếc bánh và một thùng quà bọc giấy trong đó đựng một bộ
sách hướng dẫn du lịch cho những kỳ nghỉ mà họ biết bà luôn muốn
có. Bà vuốt ve những sách hướng dẫn một lát, lật lướt qua các trang,
và khi bà muốn bật khóc, các thủ thư đồng nghiệp nghĩ bà quá đa cảm.
Lái xe về nhà với thùng chứa sách hướng dẫn du lịch ở băng sau, bên
cạnh một gói tã cho người lớn mà bà mua ở cửa hàng Sav-On sáng
hôm đó, bà cố gắng kiểm soát ý thức rằng cuốn sách cuộc đời bà đang
được khép lại một cách chậm rãi như thế.
Khi mở cửa vào nhà và gọi tên ông, bà chỉ nghe tiếng lụp bụp trong hồ
cá. Sau khi tìm không thấy ông trong các phòng ngủ hay buồng tắm,
bà để mớ tã và thùng sách hướng dẫn trong thư phòng của ông. Một tờ