Sports Illustratedcòn mở trên ghế tựa nằm đọc sách của ông trong
phòng khách, một lọ xốt mứt táo ăn dở dang còn để trên quầy bếp, và
ở sân sau, cái chăn mỏng có tua ông thường đắp trên bụng khi trời se
lạnh nằm dưới đất. Trong tách trà của ông trên cái bàn ở sân trong còn
nổi một cánh bông giấy quăn queo, nhẹ trôi tới lui.
Trong cơn hoảng hốt bà suýt gọi điện cho cảnh sát. Nhưng họ sẽ không
làm gì sớm sủa như vậy đâu, họ sẽ bảo bà gọi lại khi ông đã mất tích
một hoặc hai ngày. Với Vinh, bà loại cậu ngay, không muốn nghe nó
nói, “Con đã nói với má vậy mà.” Rồi cảm giác tiếc nuối tràn ngập
trong bà, một làn sóng cảm xúc nảy sinh từ mặc cảm tội lỗi về việc quá
vị kỷ. Bản năng của thủ thư trong việc giải quyết vấn đề và tìm hiểu có
trật tự giữ cho bà đứng vững dưới áp lực của mặc cảm nuối tiếc đó, và
bà trở ra xe với lòng quyết tâm tìm ra giáo sư. Trước tiên bà lái xe
quanh khu nhà của mình rồi mới mở rộng dần vòng chạy xe, cửa sổ xe
ở cả hai bên đều quay xuống. Công viên lân cận, nơi bà và giáo sư
thường đi dạo, không có bóng ai ngoài mấy con sóc đuổi nhau qua
những nhánh sồi. Lề đường không có khách bộ hành hay dân chạy bộ
thể dục, ngoại trừ một ông hom hem mặc áo sọc vuông đứng ở một góc
đường, bán hoa hồng chất trong những xô nhựa và cam bày trong
thùng gỗ, đôi mắt của ông ta khuất dưới vành mũ lưỡi trai bẩn thỉu.
Khi bà gọi tên Mister Esteban, đôi mắt ông mở to; khi bà hỏi ông có
thấy giáo sư không, ông mỉm cười như rất tiếc và nói, “No hablo inglés.
Lo siento.” [13]
Quay ngược lại lộ trình đã qua, bà chạy xe xem lại mỗi con đường và
hẻm với ngõ cụt một lần nữa. Nghiêng người ra cửa sổ xe, bà gọi tên
ông, ban đầu còn gọi nhỏ, mắc cỡ vì mình gây huyên náo, và rồi thành
tiếng la lớn. “Anh Khanh!” bà kêu. “Anh Khanh!” Vài tấm màn cửa sổ
kéo lên, và một vài chiếc xe chạy qua giảm tốc độ lại, mấy tài xế liếc
nhìn bà tò mò. Nhưng ông không hề nhảy ra từ hàng rào nhà ai, hoặc
ló ra từ khung cửa nhà người lạ nào cả.