NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 110

Trước khi bước vào chuyến thăm viếng các lăng mộ hoàng gia sáng nay
chẳng hạn, Legaspi đã cố tỏ ra đồng cảm với Carver bằng cách kể chuyện
bố cậu ta bị buộc phải dùng gậy chống khi đi bộ như thế nào. “Vậy còn tệ
hơn tình trạng của bác,” Legaspi nói. Nhận xét ấy khiến Carver bực mình,
vì nói vậy là hàm ý rằng ông hơi than vãn về việc bị gãy xương hông ba
năm trước do té cầu thang trong nhà của chính ông. Bây giờ ông đã sáu
mươi tám và khập khiễng, quyết tâm không để Legaspi đi nhanh hơn khi
cậu ta dẫn họ qua khuôn viên của khu lăng mộ vốn trông rất giống một
hành cung mùa hè, tháp lầu của nó nhìn xuống một đường hào trồng đầy
sen.

“Có thể cháu sẽ trở lại và học xong bằng tiến sĩ,” Legaspi nói để trả lời cho
một câu hỏi của Michiko. Gọn gàng và thanh mảnh trong chiếc quần kaki
và áo thun thể thao màu cam sẫm, cậu ta trông giống những sinh viên ở
Bowdoin la cà ngoài đường mà Carver thấy mỗi khi ông lái xe xuống phố.
“Nhưng cũng có thể không. Nghĩ lại, cháu thấy nghiên cứu không thôi thì
chưa đủ. Cháu muốn ứng dụng việc nghiên cứu.”

“Bác muốn thấy người máy của cháu hoạt động.” Michiko lướt tay theo
sườn của một bức tường phủ rêu cả ngàn năm tuổi, đen bóng lên theo thời
gian. Cái quá khứ hoàng gia được ám chỉ tới thì hầu như chẳng hề vĩ đại
như điện Buckingham hoặc Versailles mà Carver từng thấy trong những lúc
tạm nghỉ trên những tuyến đường Âu châu khi ông còn lái máy bay cho Pan
Am, nhưng lăng mộ này có vẻ quyến rũ u sầu riêng của nó. “Với con cầy
lỏn nữa.”

“Còn ngày kia thì sao?” Legaspi nói. “Cháu có thể tổ chức một buổi trình
diễn.”

“Ba nghĩ sao, ba?” Carver lại nhìn thấy dấu chân chim quanh mắt Claire,
mới hằn thêm từ khi nó rời nhà qua Việt Nam hai năm trước. Con bé mới
hăm sáu. “Nó sẽ có tính giáo dục.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.