NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 111

“Angkor Wat khá mang tính giáo dục.” Carver không thích bị giáo dục
trong những kỳ nghỉ. “Và chúng ta đã tham quan bảo tàng chiến tranh
khủng khiếp đó ở Sài Gòn. Ba thực tình không thích thấy những cảnh kinh
hoàng nữa.”

“Thứ mà ba sẽ thấy là tương lai của việc gỡ mìn,” Claire nói. “Không phải
cảnh người ta bò bằng đầu gối rồi đào mìn lên bằng tay nữa.”

“Thế loại người máy này không khiến người ta mất việc sao?”

“Ðó không phải loại công việc mà người ta nên làm,” Legaspi nói. “Người
máy được chế ra để giải phóng con người khỏi nguy hiểm và nô dịch.”

Hai tai của Carver co giật. “Cậu nói Bộ Quốc phòng tài trợ nghiên cứu của
giáo sư hướng dẫn cho cậu ở MIT. Chính xác thì cậu nghĩ tại sao Bộ Quốc
phòng lại quan tâm tới mấy con người máy này?

“Ba,” Claire kêu.

“Tìm thấy tiền ở chỗ nào thì phải lấy ở chỗ đó bác ơi.” Legaspi nhún vai.
“Thế giới đâu phải là một nơi thuần khiết.”

“Ồ, vậy sao...”

“Jimmy,” Michiko nói.

“Bác chỉ muốn nói rằng đừng đánh giá thấp khối công nghiệp – quân sự.”

“Con nghĩ ba biết rồi,” Claire nói.

“Một bức ảnh thì sao nhỉ?” Legaspi đề nghị. Carver rên thầm trong bụng.
Ông ghét chụp hình, nhưng Michiko thích ghi nhớ mọi dịp, quan trọng
cũng như vặt vãnh. Chiều lòng bà, ông đứng vào chỗ của mình giữa vợ và
con gái, chính họ cũng được hộ vệ bằng những tượng quan lại bằng đá
xám, có râu dê và đeo gươm trên vai. Họ còn thấp hơn cả Michiko và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.