NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 114

“Con đâu phải dân bản xứ,” Carver nói. “Con là người Mỹ.”

“Ðó là điều mà con đang cố thích nghi.”

Nhớ lại bài học từ phép trị liệu theo cặp mà Michiko đã thuyết phục ông
tham gia, Carver đếm ngược từ mười xuống. Claire khoanh hai tay lại, quan
sát, khuôn mặt trơ ra y như hồi ông đét đít lúc cô còn nhỏ, hoặc la rầy cô
những năm mới lớn khi cô liên tục vượt qua bất kỳ giới hạn nào mà ông
vạch ra.

“Ðủ rồi, hai cha con,” Michiko nói. “Người ta vẫn hơi cáu kỉnh khi thiếu cà
phê, đúng không?”

Căn hộ của Claire nằm bên trên một quán cà phê. Carver nhấm nháp cà phê
đá bên cái bàn đặt trên lề đường, ông ngồi trên ghế đôn nhựa và ngó
Michiko bỏ năm đô la mua bưu thiếp và hộp quẹt của bốn đứa nhỏ đi chân
đất, đen như bụi đất, vừa thấy họ ngồi xuống đã bật ngay dậy mời mọc. Sau
khi bán hàng, bộ tứ đó lui ra vài bước và đứng dựa vào một hàng xe gắn
máy, cười rúc rích và nhìn chăm chăm.

“Bộ tụi nó chưa nhìn thấy du khách bao giờ sao?” Carver hỏi.

“Không như mình đâu.” Claire khui một bao thuốc lá và đốt một điếu.
“Mình là một đám hỗn tạp.”

“Chúng không biết phải hiểu mình ra sao hả?” Michiko nói.

“Con quen chuyện đó rồi, nhưng ba má thì chưa.”

“Thử làm một bà vợ Nhật trong một căn cứ không quân ở Michigan năm
1973 coi.”

“Nói trúng phóc,” Claire nói.

“Thử làm một người da đen ở Nhật,” Carver nói. “Hay Thái Lan đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.