NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 116

lắm, nhưng mỉm cười với những người lạ và người quen đôi khi làm được
điều đó.

Qua vài khung cửa dọc hàng cột chạy từ sân vào là lớp của Claire, cái bàn
gỗ của cô đối diện với mấy dãy bàn và băng ghế thấp. Những vết hồ vữa
trắng lốm đốm như sẹo trứng cá lộ rõ, lớp vôi vàng trên các bức tường đã
bong tróc rất nhiều nơi. Trên tấm bảng đằng sau bàn giáo viên, ai đó – có lẽ
chính là Claire – đã viết “The Passive Voice” bằng những mẫu tự đậm, lớn.
Bên dưới đó là những dòng “my bicycle was stolen” và “mistakes were
made.”

“Cưng, con dạy bao nhiêu đứa?” Michiko hỏi.

“Bốn lớp mỗi lớp ba chục.”

“Ðông quá,” Carver nói. “Bao nhiêu đó lương đâu đủ.”

“Tụi nó thực tình muốn học. Và con thực tình muốn dạy.”

“Vậy là con đã ở đây hai năm.” Carver dí mũi giày vào một tấm gạch bị
bong ra trên mặt sàn nhà. “Con định ở đây bao lâu nữa?”

“Không biết đến chừng nào.”

“Ý con là sao, không biết chừng nào?”

“Con thích chỗ này, ba à.”

“Con thích chỗ này,” Carver nói. “Nhìn nó đi.”

Claire từ từ lướt nhìn khắp phòng học. “Con đang nhìn đây.”

“Ý ba con là ba má muốn con về nhà vì ba má thương con.”

“Ý ba là vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.