NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 117

“Con đang ở nhà mình mà, má. Nghe thì thấy kỳ, con không biết diễn tả
làm sao, nhưng con cảm thấy tựa như đây là chỗ con nên có mặt. Con mang
trong mình một tâm hồn Việt.”

“Ðó là điều ngu ngốc nhất mà ba từng nghe.” Carver kêu lên.

“Nó không hề ngu ngốc,” Claire rít lên. “Ðừng nói vậy. Ba lúc nào cũng
nói vậy.”

“Kể thử ba lần ba nói vậy đi.”

“Khi con rời Maine để đi học.” Claire giơ ba ngón tay phải và chậm rãi gấp
từng ngón vào lòng bàn tay khi cô đếm, kết thúc với một nắm đấm. “Khi
con chọn môn phụ nữ học. Khi con nói với ba là con sẽ tới Việt Nam dạy
học. Và đó mới là những lần gần đây nhất hiện ra trong đầu thôi đó.”

“Nhưng những chuyện đó đúng là ngu ngốc mà.”

“Ôi, Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi.” Claire đập tay lên trán. “Tại sao có lúc
con nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khác đi với ba nhỉ?”

“Lạy Chúa tôi,” Carver lầm bầm. Tiếng thì thào khiến ông hướng sự chú ý
ra cửa, nơi một nhóm học sinh đã tụ lại. Claire chùi nước mắt. “Coi đó! Ba
làm con mất mặt với tụi nó.”

“Mất mặt sao?” Carver nói. “Con thực tình nghĩ rằng con đang biến thành
một người giống tụi nó.”

“Thôi đi, James.” Michiko chen qua ông để đưa cho Claire một miếng khăn
giấy. “Em nghĩ chuyện nhà mình tới đây là đủ rồi, phải không?”

Trong khi Claire đưa Michiko đi mua sắm các loại vải địa phương, Carver
buộc phải tự giải khuây, đó là chuyện khó vì Quảng Trị chẳng có gì để giới
thiệu với khách nước ngoài ngoại trừ việc nó gần kề khu phi quân sự cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.