NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 12

kết bóng chày. Sau khi chất những thứ đó kế bộ quần áo đã được phơi khô
và ủi phẳng của anh ấy, bà nói, “Nó đâu có lang thang giữa trời lạnh ngoài
kia với mấy đồ mày đưa cho nó được, cứ như dân vô gia cư hay nhập cư
lậu.” Khi tôi nói mình không nghĩ được như thế, bà khịt mũi, bực bội vì tôi
không biết đến nhu cầu của các hồn ma. Mãi đến lúc ăn tối xong bà mới vui
vẻ trở lại. Tâm trạng của bà đã khá hơn vì tôi không rút xuống tầng hầm
như mọi khi mà ở lại cùng xem một trong mớ phim tình cảm bà đã mướn
về, bộ phim nhiều tập về những người Hàn Quốc xinh xắn bị vướng vào
đống chuyện tình rối rắm. “Nếu không có chiến tranh,” đêm đó bà nói, vẻ
đăm chiêu của bà kéo tôi lại gần hơn, “mình chắc giống Hàn Quốc ngày
nay. Sài Gòn sẽ là Seoul, ba tụi bay còn sống, mày có chồng có con, còn tao
là bà nội trợ nghỉ hưu, chứ đâu phải thợ làm móng.” Bà để tô hạt dưa lên
đùi, tóc quấn đầy những ống cuộn uốn tóc. “Tao có thể suốt ngày đi thăm
bạn bè hay có bạn bè tới thăm, tới chừng tao chết, cả trăm người tới dự đám
tang. Còn giờ có hai chục người tới đây viếng là hạnh phúc rồi, còn mày
phải lo mọi chuyện. Chuyện đó làm tao sợ hơn bất cứ chuyện gì khác. Mày
đâu có nhớ bỏ rác ra hay thanh toán các hóa đơn, thậm chí còn không ra
ngoài mua đồ ăn dự trữ nữa.”

“Con sẽ nhớ chăm sóc hương hồn má.”

“Chừng nào mày cho viếng? Chừng nào làm đám giỗ tao? Mày sẽ khấn
gì?”

“Ghi lại giùm con đi,” tôi nói. “Má muốn con khấn gì?”

“Thằng anh mày chắc nó biết làm,” bà nói. “Con trai thì nhờ cậy có nhiêu
đó.”

Vụ này tôi chẳng biết trả lời sao.

Ðến mười một giờ mà anh ấy vẫn không hiện ra, má tôi đi ngủ. Tôi lại
xuống tầng hầm và cố viết. Viết tức là bước vào sương mù, mò mẫm tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.