NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 13

một con đường từ thế giới này tới thế giới huyền ảo của chữ nghĩa, một con
đường mà không phải hôm nào cũng dễ dàng tìm thấy. Trong lúc tôi loạng
choạng qua cõi xám xịt thì trên vai tôi xuất hiện một câu hỏi cứ như một
con vẹt lẩn khuất trên đó, tra hỏi tôi xem tôi sống và anh ấy chết ra sao. Tôi
trẻ hơn và yếu hơn, nhưng người mà chúng tôi chôn cất lại là anh ấy, để
anh ấy trôi xuống biển không một tấm khăn liệm hay một lời từ miệng tôi.
Tiếng khóc than của má và tiếng sụt sịt của ba ùa về, nhưng không tiếng
nào nhấn chìm được sự im lặng của tôi. Bây giờ nói ra vài lời mới là phải
đạo, gọi anh ấy về như anh ấy hẳn đã trông đợi, nhưng tôi không tìm ra
những lời lẽ đó. Ngay khi tôi nghĩ sắp qua một đêm nữa mà anh ấy không
hiện về thì nghe tiếng gõ trên đầu cầu thang. Mình tin, tôi tự nhắc mình.
Tôi tin rằng anh ấy không bao giờ làm hại tôi.

“Ðừng gõ,” tôi nói khi mở cửa. “Ðây cũng là nhà anh mà.”

Anh chỉ nhìn tôi, và chúng tôi rơi vào một khoảng im lặng lúng túng. Rồi
anh nói, “Cám ơn nghen.” Giọng của anh giờ đã mạnh hơn, gần như the thé
bằng mức tôi còn nhớ, và lần này anh không nhìn lảng đi. Anh vẫn còn mặc
áo thun và quần đùi của tôi, nhưng khi cho anh xem mớ quần áo mà má
mua, anh ấy nói, “Tao đâu cần mấy thứ này.”

“Anh vẫn mặc thứ em cho anh mà.”

Anh im lặng một hồi lâu tới nỗi tôi nghĩ anh không nghe tôi nói.

“Bọn tao mặc vì người sống,” sau cùng anh nói. “Không phải vì bọn tao.”

Tôi dẫn anh đến sofa. “Ý anh là mấy hồn ma hả?”

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ngẫm nghĩ câu hỏi trước khi trả lời.

“Mình vẫn biết là có ma mà,” anh nói.

“Em có nghi ngờ của em.” Tôi cầm tay anh. “Sao anh trở lại?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.