NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 14

Cái nhìn của anh mất thoải mái. Anh không hề chớp mắt.

“Tao không trở lại,” anh ấy nói. “Tao đến đây.”

“Anh vẫn chưa rời thế giới này hả?”

Anh gật đầu.

“Tại sao chưa?”

Anh lại im lặng. Sau cùng anh nói, “Thế mày nghĩ tại sao?”

Tôi nhìn ra chỗ khác. “Em đã cố quên.”

“Mà chưa được?”

“Không được.”

Tôi không quên được chiếc thuyền xanh dương không tên gọi của chúng tôi
và nó cũng không quên tôi, đôi mắt đỏ vẽ hai bên mũi thuyền không bao
giờ thôi nhìn xuống tôi. Sau bốn ngày yên ổn trên một vùng biển lặng dưới
bầu trời xanh và những đêm trong trẻo, cuối cùng những hòn đảo cũng hiện
ra, như một đường khâu đen trên chân trời tuốt đằng xa. Lúc này một con
thuyền khác xuất hiện ở xa xa, tiến về phía chúng tôi. Nó đi nhanh còn
chúng tôi quá chậm, chở nặng hơn trăm người trên một con thuyền đánh cá
vốn dự trù chỉ đủ cho một toán ngư dân và một lượng cá thu ướp lạnh. Anh
Hai dẫn tôi vào phòng máy chật chội với động cơ đang khò khè và lấy dao
nhíp cắt mái tóc dài của tôi thành mái tóc con trai ngắn củn lởm chởm mà
đến giờ tôi vẫn để. “Ðừng nói gì hết,” anh dặn. Anh mười lăm còn tôi mười
ba. “Mày vẫn nói giọng con gái. Bây giờ cởi áo ra.”

Tôi luôn làm theo lời anh, nhưng lần này có hơi mắc cỡ, dù anh hầu như
không nhìn tới tôi khi rạch áo tôi thành nhiều mảnh. Anh quấn bộ ngực còn
chưa ra hình dáng của tôi bằng mớ vải đó, rồi cởi áo sơ mi của anh ra mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.