NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 120

Chỉ có Legaspi là còn quan tâm, mở tuyển tập Giant Stepstrên máy nghe
nhạc, rõ ràng Claire đã cho cậu ta biết chuyện ông thích nghe nhạc Bebop,
cái kiểu âm nhạc chảy trực tiếp từ ống tai vào dòng máu. Trong những
miền đất mà Carver từng đi qua, ông thích Pháp và Nhật nhất vì sự tán
thưởng nhiệt tình của dân bản địa đối với nhạc jazz, một sự ngưỡng mộ mà
họ dành cho ông. Ông thấy chính vì định mệnh mà ông gặp Michiko trong
một quán rượu chơi nhạc jazz ở Roppongi, Tokyo, cô ấy là hầu bàn chưa
tới hai mươi còn ông già hơn cô cả chục tuổi, từ Okinawa tới đây trong một
đợt nghỉ xả hơi, hào hứng trước hình ảnh những nhạc công Nhật đội mũ
vành cong và để túm râu ngay dưới môi dưới.

“Bác ngủ được không, bác Carver?”

“Không ngon lắm.” Carver hài lòng khi có người quan tâm hỏi han. “Tôi cứ
thức giấc hoài.”

“Ác mộng hả bác?”

Carver ngần ngừ. “Chỉ bồn chồn thôi. Bối rối.”

Không ai hỏi ông đã mơ thấy điều gì, nên ông không nói nữa. Mươi phút
sau họ tới địa điểm gỡ mìn, cách đường lộ chừng nửa cây số, theo một con
đường đất tới một căn nhà nhỏ và một nhóm ba căn chòi nằm kề bên một
cánh đồng trơ trọi có rào dây kẽm gai. Khi chiếc Land Cruiser đậu lại, hai
cậu trai mới lớn nhảy khỏi mấy cái võng treo giữa hai cây mít. Carver quên
ngay tên của chúng sau màn giới thiệu. Hai đứa mặc quần đùi to quá khổ và
áo thun khác thường, một cái in biểu tượng của đội khúc côn cầu trên băng
Edmonton Oilers, cái áo kia kỷ niệm chuyến lưu diễn năm 1987 của Bryan
Adams. Ðứa cao hơn có gắn cánh tay giả từ khuỷu tay trở xuống, trong khi
đứa kia mang chân giả tới nửa đùi. Carver đặt biệt danh cho cậu cao là Tom
và cậu thấp là Jerry, hai cái tên mà ông và bạn cùng phòng ở U-Tapao, một
gã gốc Thụy Ðiển sống ở Minnesota, đặt cho những cậu bé dọn phòng cho
họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.