NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 123

nói với bà trong lần hẹn hò đầu tiên của họ về chuyện lái xe từ State
College tới New York để bắt kịp nhạc sĩ Thelonious Monk tại câu lạc bộ
Five Spot Café trên phố St. Mark’s Place, nơi ông đứng đủ gần để nhìn thấy
những hình bán nguyệt vàng ở chân móng tay của Monk nổi bật trên màu
móng tay trắng ngà. Tài năng thiên bẩm của con người vĩ đại đó đã truyền
tới ông đủ để ông tỏa sáng và giữ được ánh mắt chăm chú của Michiko. Sự
vụ cũng tương tự như vậy với Legaspi, vay mượn ý tưởng của ai đó, và thế
là đủ cho Claire rồi.

“Cậu thậm chí có biết mình đang đối phó với ai không? Cậu có bao giờ
nghĩ về những việc mà Bộ Quốc phòng có thể làm với mấy con người máy
này không?” Carver nói. Ðôi mắt Legaspi ánh lên cái nhìn lưỡng lự, e sợ,
yếu ớt, cái nhìn của một kẻ chưa sẵn sàng đối mặt với thực tại trần trụi, với
nắm đấm sắt của quyền lực. Sự ngây thơ của Legaspi khiến Carver hết sức
phiền muộn. “Một đứa thông minh nào đó ở đại học làm việc trong một dự
án quốc phòng sẽ mường tượng ra cách để đặt trái mìn trên người máy này.
Rồi Lầu Năm Góc sẽ đẩy nó xuống một đường hầm có tên khủng bố đang
ẩn náu.”

“Ðó là loại công việc ba có thể làm, ba. Ðừng nghĩ ai cũng giống ba.”

“Ổn thôi mà,” Legaspi nói. “Cháu đã nghe ý này rồi.”

“Không ổn đâu,” Claire nói. “Ba em già rồi, bực bội và gay gắt, hay trút
vào bất cứ ai ổng gặp.”

“Ba không bực bội và gay gắt. Ba bực bội chuyện gì? Ba gay gắt chuyện
gì? Rằng ba đang nghe lời thuyết giảng của một cậu nhóc đang nghĩ hắn sẽ
cứu thế giới với một người máy bằng lon thiếc hả? Rằng ba có một đứa con
gái cứ nghĩ nó là người Việt hả?”

“Con nói con mang trong mình một tâm hồn Việt. Ðó là một kiểu tu từ, một
cách diễn tả thôi. Nó có nghĩa rằng con nghĩ mình đã tìm được chỗ mà con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.