NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 124

có thể làm điều tốt và đền bù cho một số việc ba đã làm.”

“Ba đã làm à? Ba đã làm gì?”

“Ba giội bom xứ này. Có bao giờ ba nghĩ mình đã giết bao nhiêu người
không? Mấy ngàn? Mấy chục ngàn?”

“Ba không cần phải nghe chuyện đó.”

“Không giống như ba từng nghe bất kỳ ai nói trước đây.”

“Con chẳng hiểu gì hết. Ba má đã bảo bọc con để con không phải ưu tư về
những chuyện mà ba má đã ưu tư. Ðiều đó không đúng sao?”

Carver quay sang Michiko tìm hậu thuẫn, nhưng bà đang ngắm nghía một
đám dừa xơ xác ở mé bên kia của mô hình bãi mìn. Legaspi đã quay về với
việc điều khiển Ricky, trong khi Claire khoanh tay trước ngực, thách
Carver dám bỏ đi, y hệt như ông đã thách cô khi cô lên sáu, gào la đòi một
con búp bê Barbie tóc vàng trong một cửa hàng đồ chơi. Con cứ ngồi đây
và khóc tới lòi mắt ra, cô nương ạ. Cô đã ngồi ngay xuống lối đi và gào hú
với tất cả nỗi đau khổ và giận dữ mà chỉ một đứa nhỏ hay ai đó bên bờ vực
cái chết mới tập hợp được. Lúc đó ông đã bước khỏi cửa tiệm, để cô ở đó,
và bây giờ ông không có lựa chọn nào ngoài việc bỏ đi chỗ khác.

Gió nồm nam thổi tới khoảng mười lăm phút sau đó, khi Carver đã đi khỏi
địa điểm gỡ mìn chừng vài trăm mét, một quãng đường xa nhất mà ông có
thể tới được trên con đường lõm vết bánh xe và với cái hông đau của mình.
Cảm giác bị xúc phạm và tự thương thân thúc đẩy mỗi bước đi của ông.
Ông chưa bao giờ giải thích cho Claire cái khó khăn của việc thả bom thật
chính xác, từ cỡ mười hai cây số nhắm xuống những mục tiêu bằng cỡ sân
banh, tựa như đứng trên mái nhà thả trái banh golf vào một tách cà phê.
Toàn bộ trọng tải của trái bom rơi xuống rất xa đàng sau chiếc B-52 của
ông sau khi nó được thả ra, và như thế ông không bao giờ nhìn thấy khối
trọng lượng đó phát nổ hay thậm chí rơi xuống đất, tuy ông cũng nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.