NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 126

Xa xa, phía sau ông, một chiếc xe nhấn còi. Ông rụt đầu và tiếp tục bước
đi, mưa trút xuống dữ dội đến độ ông sợ mình sẽ chết đuối nếu ngước mặt
nhìn lên trời. Ông nghe tiếng máy cũ kĩ của chiếc xe khi nó đến gần, khọt
khẹt như con mèo cố khạc ra một nùi lông. Với ánh sáng từ ánh đèn pha rắc
trên những hạt mưa rơi trước mặt ông, ông quyết định thay vì phớt lờ
chúng, ông nên ngẩng cao đầu thách thức. Ông dừng bước và quay lại,
nhưng do tính toán sai bước đi đơn giản này, bàn chân phải của ông bị lún
trong vũng bùn bám lên tới cổ chân. Ánh đèn xe rọi thẳng vào khiến ông
lóa mắt, ông lại bước sai một bước nữa, lần này đến lượt chân trái, đầu mũi
giày cắm thẳng vào bùn, cẳng chân bị khóa ở chỗ đầu gối và thân người
ông chúi tới trước, về hướng xe chạy tới. Bùn ướt và lạnh trên bụng và mặt
ông, mùi và vị của nó gợi nhớ tới thứ đất ở cái sân hồi xa xưa trong tuổi thơ
của ông, nơi ông thường nằm sấp mặt xuống và đóng vai người lính.

Chính Legaspi giúp ông đứng dậy và chui vào chiếc Land Cruiser đang
chờ. Claire cầm dù che cho cả hai. Họ dìu ông vào băng sau, lạnh run,
Michiko lấy cái khăn lụa mà bà mua hôm qua để chùi bùn trên mặt và trong
mắt ông.

“Tụi tôi tưởng ông chỉ ra ngồi trong xe thôi, Jimmy,” bà nói. Legaspi bắt
đầu chạy xe ra đường nhựa. “Ông bị cái chứng gì vậy?”

“Tôi sáu mươi tám rồi, mồ tổ nó.” Carver hắt hơi. “Tôi già nhưng chưa
chết.”

“Ông sáu chín rồi.”

Ông định tranh cãi khi bà chùi bùn quanh mắt ông, nhưng rồi ông nhận ra
Michiko nói đúng. Ngay cả số tuổi của chính mình ông cũng không nhớ
nổi, nhưng thời gian cứ tàn nhẫn nhổ thưa dần mớ ký ức từng một thời rậm
rạp của ông. Trong kính chiếu hậu, ông thấy Legaspi nhìn ông, và khi cậu
ta lên tiếng, giọng cậu ta không phải là không tử tế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.