NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 128

Cô khui chai nước và rót cho ông một ly, kề ly nước sát môi ông bằng tay
này còn tay kia nâng đầu ông dậy. Ông uống vội vàng và nước tràn qua môi
ông chảy xuống áo. Claire hạ đầu ông xuống gối rồi lau cằm ông bằng một
cái khăn ăn.

“Michiko đâu?”

“Má ở khách sạn,” Claire nói nhẹ nhàng. “Má ở đây cả ngày, nhưng không
ở đây qua đêm nổi. Sàn cứng quá má không ngủ được.”

“Bao lâu rồi?”

“Ba ngày. Ba sốt dữ lắm. Ba bị viêm phổi. Ba nghỉ ngơi đi, được không?”
Claire thở dài. “Ba ngoan cố quá. Tại sao ba lại bỏ đi một mình vậy?”

Ông trở mình trên nệm, ở đó khối nệm mút độn lên áp sát chỗ xương sống
lõm vào ở eo lưng ông. “Ba là thằng ngốc hả?”

“Ðúng vậy.”

“Claire.”

“Sao ạ?”

“Ba muốn vào phòng tắm.”

Ông vòng tay qua cổ cô và giữ cứng khi cô bẩy ông nhổm dậy trên giường.
Cô có mùi xà bông cục và dầu gội có mùi cam chanh, không có hương
nước hoa để át đi mùi mồ hôi. Khi đã ngồi được trên giường với hai bàn
chân chạm đất, ông gác một tay trên cổ cô và để cô lôi ông đứng dậy. Claire
có kích cỡ vừa tầm để ông dựa vào, đầu cô hơi cao hơn vai ông một chút,
cánh tay ông tựa thoải mái vào lưng cô. Cô đá chiếc chiếu làm bằng tre trải
dưới sàn sang một bên và dìu ông theo lối đi hẹp giữa giường của ông và
giường bên cạnh. “Cẩn thận, ba,” Claire nói, kéo ông qua một thân người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.