NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 127

“Bác nghĩ sẽ đi đâu, bác Carver?”. Legaspi bật máy nghe nhạc, những giai
điệu trong Giant Stepslại vang lên lần nữa. “You don’t even know where
you are” (Bạn thậm chí không biết mình ở đâu.)

Ðến tối hôm đó, Carver bị sốt. Giấc mơ mà trước đó ông không kể lại cho
Legaspi nghe trở lại với ông trong căn phòng bệnh viện, nơi ông nằm ngửa
trôi nổi trong một dòng chảy đen, gương mặt ông thỉnh thoảng lại ngẩng
lên, thoáng nhìn những bệnh nhân khác trên ba cái giường kia, những
người có tuổi, tóc bạc, được chăm sóc bởi những đám bà con họ hàng nói
chuyện om sòm, đem theo những cái tô và các món khác bọc trong khăn.
Ông ngửi thấy mùi cháo trắng, mùi thuốc đắng, mùi chó ướt của người già.
Khi ông chìm vào dòng nước đen, những hình ảnh vụt nhanh qua giống như
loài cá lạ phát sáng từ những khe đại dương. Những hình ảnh duy nhất mà
ông có thể nhớ lại rõ ràng sau này đều được thể hiện trong giấc mơ, trong
đó ông đã thức dậy để thấy mình là hành khách trong một máy bay tối om.
Mọi người đều ngủ và các cửa sổ đều đóng. Vì lý do nào đó ông biết rằng
không có ai lái chiếc máy bay này, và ông đứng dậy tiến tới trước, tình hình
đang cần tới kỹ năng của ông. Toàn bộ mấy chục hành khách đều là người
Á châu, mắt họ nhắm lại, trong số họ có đám trẻ đường phố, tụi học trò của
Claire với Tom và Jerry. Ðược buộc vào ghế xúp dành cho tiếp viên ngay
cạnh buồng lái là tay hướng dẫn du lịch cho họ ở Angkor Wat, anh chàng
đã chỉ vào cây cầu hai bên có những tượng thần không đầu và nói, bằng
một giọng hơi có vẻ kết tội, “Người ngoại quốc lấy mất mấy cái đầu.” Nỗi
sợ hãi bao trùm lấy Carver, nhưng khi mở cửa buồng lái, ông chỉ thấy dòng
sông đêm đen không ánh sao, cái ghế phi công trống trơn đang chờ ông.

“Ba.”

Claire đang quỳ cạnh giường ông trong căn phòng tối.

“Ba, ba nói gì hả?”

“Khát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.