NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 131

NGƯỜI TỊ NẠN

Việt Thanh Nguyễn

www.dtv-ebook.com

Dịch Giả: Phạm Viêm Phương

Một Ai Đó Khác Ngoài Bạn

Bà bạn của ba tôi sống trong một khu căn hộ cao cấp được xây dựng sao
cho trông giống một ngôi làng, những dãy nhà trát vữa mịn rải rác quanh
một bãi cỏ phẳng phiu có xây sẵn những hố nướng thịt. Phía sau dãy nhà nọ
có cái máy thổi lá cây kêu vu vu khi tôi đi theo ba tôi trên một lối đi uốn
lượn có lát gạch, qua một hồ tắm bốc mùi clo, và đi lên một đường cầu
thang đầy tiếng dội. Chúng tôi dừng ở tầng hai, và ba tôi dùng chìa khóa
móc trong xâu chung với con dao Swiss Army của ông để mở cửa căn hộ.
Khi ông kêu tên bà ấy – Mimi – đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên đó.

Mimi ngồi trên sofa bọc da trắng trong phòng khách, dùng bộ điều khiển từ
xa để giảm âm lượng của tivi đặt trong góc phòng. Bà đứng dậy, và nếu có
ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi thì bà cũng không lộ ra. Bộ đồ thể thao bằng
vải len nhung màu mận chín vừa vặn với thân hình thanh mảnh của bà.
Những ảnh chụp má tôi trước khi kết hôn cho thấy bà cũng từng mảnh mai,
nhưng đến cuối đời, ngoại trừ mái tóc phai màu, còn lại đều phát phì và
chảy xệ. Khi qua đời, bà vẫn còn đội mái tóc giả được kết từ tóc người thật
mà tôi tặng dịp sinh nhật. Mái tóc uốn gợn sóng của Mimi trông giống bộ
tóc giả, có điều tóc của Mimi dày và rậm tự nhiên, khởi từ da đầu tạo thành
những lọn sóng nâu đỏ, kiểu tóc của một phụ nữ ngoài năm mươi.

“Tôi mong gặp cậu biết bao lâu nay!” bà nói, siết chặt cả hai tay tôi trong
tay bà. Da mặt bà màu vỏ trứng gà nhạt và mượt mà một cách không tự
nhiên như vớ ni lông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.