NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 133

“Cháu rất tiếc,” tôi nói. “Cháu phải đi đây.”

“Nhưng cậu mới tới mà. Tôi còn có bánh quy với bánh mì sừng bò nữa.”

“Cháu đưa ba cháu đến nên ghé vào thôi.” Trên bệ lò sưởi là bức ảnh đen
trắng lồng trong khung bằng gỗ hồng của một người đàn ông gầy gò ngoài
sáu mươi, đeo kính và mặc đồ sẫm. “Xe của ba cháu bị trộm mất tối qua.”

“Tôi có nghe tin. Sống ở Los Angeles là thế.” Mimi nhận ra tôi đang nhìn
bức ảnh. “Chồng tôi mất năm năm trước. Ông ấy từng là thượng nghị sĩ.”

“Nó phải đi rồi.” Ba tôi đặt tờ báo xuống và đứng dậy. “Thằng bé làm tới
hai việc.”

Tôi đã ba mươi ba tuổi, nhưng ba tôi không nghĩ ai đó là đàn ông thực thụ
cho đến khi người đó có con. Ông có năm con với má tôi. Cả ba đứa con
trai đều đã cao hơn ông, nhưng phần lớn mọi người, kể cả tôi, thường quên
mất chiều cao của ông. Người ta chỉ nhớ rằng ông là người ngực nở với hai
cánh tay vạm vỡ vốn vẫn chắc nịch y như hồi tôi còn nhỏ thường bám vào
đánh đu. Thân hình ông vẫn gọn gàng để mặc vừa quân phục ngụy trang cũ
của lính nhảy dù hồi chiến tranh. Gần đây, mấy tháng ông mới lôi bộ đồng
phục ấy ra một lần, để bước đều trong toán vệ binh danh dự cho các buổi
diễu hành và tưởng niệm ở Little Saigon. Ông luôn làm thế với cái nhìn
đăm đăm mà Sam còn nhớ ngay lần đầu họ gặp nhau, khi cô thấy mình
không rời mắt khỏi ông được, cứ như cô là một con thú hoang đứng chết
sững dưới cái nhìn của một con thú hoang dã hơn.

Có lẽ Mimi cũng cảm thấy như vậy. Mắt bà hướng về ba tôi dù đang nói
với tôi, “Cứ ghé ăn tối bất cứ lúc nào.” Trong thoáng chốc tôi tin bà thật
tình nói thế.

Ba đưa tôi ra cửa và chỉ tay vào đồng hồ kiêm la bàn của ông. Mặt đồng hồ
to bằng cỡ đồng đô la bạc, thân và dây đã trầy trụa nhưng vẫn còn ngon
lành như ngày ông nhận được nó vào năm 1958, tại trường huấn luyện nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.