NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 135

Tôi thấy dễ chịu trong giờ nghỉ ăn trưa khi tôi gọi điện vào số ở nhà của
Sam và lắng nghe giọng nói từ máy trả lời tự động của cô. “Xin chào,
người lạ,” tiếng cô ấy nói. “Bạn biết phải làm gì rồi đó.” Việc dạy hình học
cho học sinh lớp mười đã luyện cho cô cách ăn nói dịu dàng và dễ chịu.
Sam được học trò yêu mến, giống ba tôi với những học trò của ông ấy. Ông
là thầy giáo tư vấn học đường ở trường trung học, và mỗi Giáng sinh, các
cựu học sinh thường gởi cả mấy chục tấm thiệp cho người đàn ông mà
chúng yêu mến gọi là Ông P, để cập nhật thông tin cho ông về sự nghiệp và
gia đình của chúng. Tôi không chắc liệu học trò của Ông P có bao giờ
tưởng tượng thầy mình có bồ không, hoặc tưởng tượng được rằng ông có
lần, trong quá khứ, từng nhảy khỏi máy bay và chỉ huy một tiểu đoàn nhảy
dù. Với học trò, ông chỉ nói rằng mình từng đi lính. Ông là mẫu người
khiêm tốn không thích nói về cuộc sống khác của mình với người quen
hoặc với chính con cái của ông nhiều hơn mức tôi nói với đồng nghiệp của
tôi về những chuyện như vào cuối ngày làm việc, tôi lái xe tới bãi đậu của
một cửa hàng tiện lợi và thay quần áo ngay trên băng ghế trước, tròng vội
cái quần rộng màu xám và một áo khoác mỏng màu đỏ. Các đồng nghiệp
biết tôi là trưởng phòng dịch vụ khách hàng cho một công ty ở Burbank
chuyên bán đồ trợ thính, bình oxy, và xe lăn có động cơ, nhưng ban đêm tôi
là bảo vệ ở một cao ốc hạng sang ở khu Wilshire Corridor gần cơ sở Los
Angeles của trường Ðại học California. Không ai có thể bảo rằng tôi lười
biếng, như Sam đã thừa nhận trong một lần chúng tôi cãi nhau hồi năm
ngoái.

Công việc này thật tốt, bởi vì sau khi Sam bỏ tôi và má tôi mất, tôi không
còn ngủ được nữa. Những đêm ở khu cao ốc hạng sang thật yên tĩnh và tôi
chẳng phải làm gì. Thỉnh thoảng tôi đứng dậy thả bộ qua các sảnh, cầu
thang, và bãi xe dưới hầm, nhưng chủ yếu tôi ngồi ở hành lang lót đá hoa,
quan sát mọi ngóc ngách của cao ốc qua một dãy những màn hình video.
Khi không đọc mấy tờ báo mà tôi mua sẵn, tôi chơi bài
solitaire[link=#_ftn16] [16][/link]. Giữa hai ván tôi thường rút ngẫu nhiên
một lá bài, và nếu nó là con ách chuồn, tôi gọi cho Sam. Nếu cô ấy nhấc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.