NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 137

Sau đó, chúng tôi tập bắn súng với một khẩu súng hơi BB, nhắm vào những
lon bia Budweiser đựng đầy cát. Rồi chúng tôi chạy vài dặm, không dừng
lại cho đến khi có đứa ói mửa, bằng chứng rằng ba tôi đã đạt mục tiêu biến
chúng tôi thành đàn ông.

“Ông ấy điên.” Tôi nghĩ Sam có thể thấy những rủi ro. “Em không lo rằng
anh sẽ xây dựng đội quân của chính anh sao? Hay giấu một bạn gái ở đâu
đó?”

“Như em nói.” Sam tự rót một ly nước từ cái bình trên bàn. “Anh đâu phải
cha của anh.”

Ca trực của tôi kết thúc lúc bình minh. Phải mất bốn mươi phút chạy xe từ
Westside đến căn hộ của tôi ở Eastside, trên một đường nhỏ rẽ ra từ đoạn
lên dốc của đại lộ Sunset, không xa nơi mà đại lộ này trở thành đường
César Chávez. Những chiếc xe ăn cắp và những trực thăng cảnh sát lởn vởn
là chuyện thường gặp ở khu Echo Park, nơi tôi dọn đến sau khi ly dị. Lúc
má tôi mất vào mùa hè đó, tôi hiểu cô đơn nghĩa là gì, và vào ngày sau tang
lễ, e rằng ba tôi cũng có thể thấy cô đơn, tôi rủ ông về sống với tôi. Tôi
không dự trù là ông đồng ý ngay.

Hôm nay là ngày tôi được nghỉ ở cả hai chỗ làm, nhưng sau khi ngủ được
mới hai tiếng, tôi thức dậy, tắm rửa, cạo râu, và thay quần áo trong mười
lăm phút. Nửa giờ sau, tôi đã chạy từ Echo Park tới khu của Mimi, trung
tâm của người Hoa trên đại lộ Atlantic và Valley. Bà mở cửa với bộ đồ thể
thao len nhung màu mận chín. Cha tôi đang tắm sau khi chạy bộ buổi sáng,
và bà nhất định pha cho tôi một tách cà phê. Tôi nghe tiếng ông hát trong
buồng tắm khi Mimi trở ra với một ly nước đá trên tay này và một ly khác
đựng sữa đặc trên tay kia, chồng lên đó là phin cà phê bằng thép không gỉ.
Trong khi chờ cà phê chảy xuống, bà mỉm cười và nói, “Cha cậu rất khen
ngợi cậu.”

“Nhưng không nhiều như khi nói về dì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.