NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 138

“Ông ấy nói cậu làm trong ngành y.”

“Cháu bán máy trợ thính. Buổi tối cháu làm bảo vệ trực đêm ở một khu căn
hộ cao cấp.”

“Tôi hiểu.” Chúng tôi nghe tiếng nước ngưng chảy.

“Ðó là khu chung cư đắt tiền,” tôi nói. “Phụ nữ mặc đồ lông thú chỉ vì họ
dư tiền mua nó.”

Khi Mimi lại mỉm cười với tôi, một cái răng vàng lấp lánh trong góc sâu
của hàm răng. “Thanh niên như cậu mà vắng phụ nữ thì thật không tốt,” bà
nói. “Cha cậu nói cậu thậm chí chẳng hẹn hò gì.”

“Cháu đang phục hồi.”

Mimi không để ý tới nhận xét của tôi và bắt đầu mô tả những phụ nữ trẻ mà
bà biết trong ngôi đền bà thường tới, cũng như những cô hàng xóm ngày
xưa của bà ở Cần Thơ, họ đều tìm kiếm những tấm chồng có hộ chiếu Mỹ.
Phụ nữ Việt, bà chồm tới gần, đặt tay lên đầu gối của tôi và nói, là bạn tình
cho đàn ông tốt hơn nhiều so với phụ nữ Mỹ vốn thiếu kiên trì và đòi hỏi
nhiều. Phụ nữ Việt chăm sóc người đàn ông của họ, yêu thương họ, và
những cô như thế thích mẫu người như tôi, không quá Mỹ hay quá Việt. Bà
hất đầu về phía ba tôi, người vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa, đã mặc đồ xong
xuôi với áo sơ mi kín cổ và quần rộng không nhăn. Phớt lờ bà, ông nhìn tôi
và nói, “Hôm nay mình sẽ đi thuê một chiếc xe”.

“Tối nay anh trở lại không?” Mimi hỏi.

“Mai,” ông nói. “Bây giờ uống cà phê nhanh đi trước khi đá tan hết.”

Ngay khi tôi uống xong, ông kéo tôi ra. Ông chẳng nói gì với tôi trong xe,
lắc lanh canh những chìa khóa trong túi cho tới khi chúng tôi dừng hẳn ở
chỗ giao nhau của hai đường cao tốc Harbor và Hollywood. Một đội trực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.