NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 140

“Dụi nó đi.” Khi tôi chẳng làm gì, ông giật điếu thuốc trên môi tôi và ném
ra ngoài cửa sổ, rồi bấu tay vào lớp mỡ quanh bụng tôi, siết nó rất mạnh.
“Thậm chí rờ con thấy y như phụ nữ.”

“Chúa ơi!” Tôi gạt tay ông ra. “Ðừng làm vậy mà!”

“Tướng tá con thế này thì không đời nào kéo Sam trở lại được.”

“Ai nói con muốn kéo cô ấy lại?”

“Ðừng ngốc vậy. Con mới là một nửa đàn ông trước khi gặp nó, rồi bây giờ
con lại trở về cảnh một nửa đàn ông.”

Qua cửa sổ gần mình, tôi nhìn được vào trong chiếc Mitsubishi lùn ngay kế
xe tôi, trong đó những màn hình tivi nhỏ xíu, được gắn trong khối tựa đầu
tùy ý điều chỉnh, đang chiếu cảnh của một xa lộ đông nghẹt. Ống kính quay
sát vào một nhóm cảnh sát tuần tra quốc lộ mặc đồng phục nâu móc súng
thủ sẵn, vây quanh một chiếc xe. Ðó là xa lộ chúng tôi đang đi, được thu
hình trực tiếp từ một trực thăng săn tin.

“Còn ba thì sao?” tôi hỏi. “Ba định cưới dì đó hả? Và rồi tìm thêm bồ bịch
nữa sao?”

Ai đó phía sau tôi đang bấm còi, và rồi xe trên khắp xa lộ nối tiếp âm thanh
đó. Tôi nhớ má tôi từng có lần kéo tôi sang một bên, khi tôi mười một hay
mười hai gì đó, gạn hỏi xem ba tôi biến đi đâu vào những tối thứ Sáu. Tôi
không biết gì cả. Vì lý do nào đó câu hỏi của bà khiến tôi kinh hãi hơn lần
bà đuổi ông vào tận phòng tắm. Khi ông gài cửa ngăn bà lại, bà cố đập bể
nó bằng một cái ghế, chân ghế để lại những lỗ to bằng nắm tay trên tấm cửa
hai lớp.

“Sam là phụ nữ tốt.” Ba tôi thò tay nhấn còi một, hai, rồi ba lần. “Con lẽ ra
đừng bao giờ để nó bỏ đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.