NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 139

thăng săn tin uể oải đảo vòng trên đường cao tốc ở xa xa về phía trung tâm
thành phố, những tòa tháp chọc trời ở đó chỉ là những bóng mờ ma quái
chìm sau màn sương khói bụi. Tôi đốt một điếu thuốc, và ba tôi hạ kính cửa
sổ xuống. Sau khi má mất, ông bỏ thói quen hút mỗi ngày một gói, cho dù
bà chưa bao giờ khó chịu với khói thuốc của ông, bà chỉ phàn nàn về chứng
đau nửa đầu vốn buộc bà phải tắt đèn trong phòng ngủ và nằm xuống. “Cái
đầu tôi,” bà thường rên. “Cái đầu tôi.”

“Lần cuối con nói chuyện với cô ấy là lúc nào?” ông hỏi.

“Ai?” Tôi tưởng ông muốn nói tới má tôi.

“Sam.”

“Mấy tháng rồi.” Tôi phà khói ra ngoài cửa sổ. “Cô ấy gọi điện để chia
buồn về chuyện của má.”

“Làm sao con kéo nó trở lại được nếu không nói chuyện với nó?”

“Ba lo chi chuyện đó.”

“Con chịu thua dễ dàng quá.” Sam cũng nói với tôi như thế ngay sau lần
đầu tiên chúng tôi gặp nhau, năm cuối đại học. “Nhìn con đi,” ông nói.

Tôi kềm mình lại. “Con bị cái gì?”

“Con tăng cân. Con không chải tóc.” Ông búng vào quần của tôi. “Con
cũng không ủi quần áo nữa. Ðàn ông phải tự ủi quần áo cho mình.”

“Con tưởng má ủi đồ cho ba chứ.”

“Vấn đề là trông con tồi tệ quá.” Ông vỗ vào bảng đồng hồ để nhấn mạnh.
“Mỗi ngày con hút mấy điếu?”

“Sáu bảy điếu gì đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.