NGƯỜI TỊ NẠN - Trang 141

Như để chứng tỏ mình là con người nhỏ bé ra sao, tôi bật khóc.

Ba tôi nhìn thẳng phía trước, và tôi biết ông hẳn đang nghĩ tới đám tang.
Ông không nhỏ giọt nước mắt nào trong buổi lễ ở nhà thờ, và tôi cũng vậy,
nhưng khi tôi chở ông từ nhà thờ tới nghĩa trang, có gì đó trong tôi vỡ òa,
và nước mắt tuôn ra. Lúc đó ba tôi cũng đã ngưng nói. Tôi nghĩ chắc ông lo
về những khả năng tôi gây tai nạn. Chỉ đến khi tôi ngưng khóc ông mới nói
tiếp về đêm thức canh xác. Nhưng hôm nay, với tiếng còi vang tứ phía, ba
tôi thở dài và nói, “Thế là đủ. Ðến lúc chúng ta phải làm gì đó với con.”

Dòng xe cộ bắt đầu di chuyển. Còi xe im tiếng, và ba tôi bật máy thu thanh,
chọn một đài chơi nhạc nhẹ trong đó Paul McCartney với Stevie Wonder
đang hát Ebony and Ivory. Tôi không hiểu ý ông muốn gì khi nói “làm gì
đó”, vốn là điều ông nói mỗi lần ông sắp phạt mấy anh em tôi. Ðó cũng là
điều ông nói vào một ngày hồi học lớp bốn tôi về nhà và mách lại rằng một
đứa ở cùng con phố đã nhổ vào bữa trưa gồm cơm và cá mòi mà má tôi bới
vào hộp cho tôi. Rồi thằng đó gọi tôi là lính lác mắt lé.

Ba tôi lúc đó chưa làm giáo viên tư vấn học đường ở trường trung học. Ông
là người bảo vệ ca đêm tại một cao ốc văn phòng ở khu kinh doanh và học
thêm ở trường Ðại học bang California. Mặc nguyên đồng phục bảo vệ, ông
bắt tôi đi cùng từ căn hộ của chúng tôi tới nhà của thằng kia, ở đó tôi đứng
chờ ở lề đường trong khi ông bước lên hàng hiên và gõ vào cánh cửa trước.
Người đàn ông bước ra hiên cao hơn ba tôi cỡ hai tấc, và mặc cái quần yếm
màu xanh của thợ máy không cài dây kéo ở phía dưới bụng. Lông màu nâu
loăn xoăn mọc đầy trên mu bàn tay, trên phần ngực áo thun hở ra, và từ cả
trong tai ông ta nữa – mọi nơi ngoại trừ đỉnh đầu ông ta.

Tôi không nghe họ nói gì, cả hai nói bằng giọng trầm, giận dữ, cho đến khi
ông bố kia nói, “Ðừng mong tôi làm chuyện đó.” Ba tôi đá vào háng ông ta
mà không nói một lời hay cảnh báo gì cả, và, khi ông ta gập người lại, ba
tôi đấm thêm vào cổ họng. Sau khi ông ta té sấp mặt xuống hàng hiên, tôi
thấy con trai ông ta đứng sau lớp cửa lưới, mắt mở thô lố. Ba tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.